Chương 29: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thù Văn ở đồng ruộng gieo hạt giống, còn không đến chạng vạng đã thu dọn sạch sẽ về nhà.

Về cùng cậu còn có Nghiêm Dung Chi.

Lâm Thù Văn nhìn chằm chằm tay mình, tìm chủ đề nói chuyện với đối phương.

"Nghe Mạc Bố nói, khi hạt giống được gieo xuống, thu hoạch xong thì trời sẽ lạnh dần. Thời gian mùa đông tương đối dài, đầu xuân rét lạnh còn ẩm ướt, cần chuẩn bị thêm chút đồ ăn, dưa có thể trồng nhiều loại, có thể giữ lại một ít cho mùa đông."

Cậu suy nghĩ một chút: "Chờ đến khi vào đông, đám gà con cũng trưởng thành, có thể đẻ trứng, đến lúc đó sẽ không thiếu trứng gà để ăn."

Nghiêm Dung Chi ghé mắt nhìn thiếu niên: "Đã nghĩ xa đến vậy à?"

Lâm Thù Văn gật gật đầu: "Rốt cuộc vẫn muốn ở lại nơi này."

Trên đường gặp được thôn dân trở về từ bờ sông, mang theo sọt cá, tôm, và ốc linh tinh để bán. Vốn dĩ Nghiêm Dung Chi định mua cho cậu con cá, nhưng Lâm Thù Văn lại lắc đầu, vẻ mặt đau khổ, nhẹ giọng nói: "Lu cá lần trước phải ăn lâu lắm mới hết.

"Nghiêm Dung Chi hơi ngạc nhiên, vì thế mua của thôn dân mười lăm văn tiền tôm sông, mười văn tiền ốc. Lâm Thù Văn móc tiền trong túi ra, nhìn lông mi đen nhánh của người đàn ông, nhẹ giọng nói:"Tiền để ta trả..."

Nghiêm Dung Chi cũng không tranh với cậu, xách tôm sông cùng ốc lên, nói: "Đêm nay sẽ làm tôm xào hành tỏi, rồi nấu chút ốc cho em, lúc viết chữ hoặc đọc sách mà thèm ăn thì có thể ăn một ít.

"Lâm Thù Văn mới đầu còn vui sướng cười tươi, nhưng cậu càng đi càng chậm, cuối cùng ngừng tại chỗ xuất thần. Cậu nhịn không được nhe răng cười, rồi lại vội vội vàng vàng thu lại, nỗ lực đuổi kịp bước chân của đối phương. Cả đoạn đường, tầm mắt của thiếu niên đều hướng về bên cạnh, đúng lúc bị đôi mắt đen nhánh của Nghiêm Dung Chi bắt gặp. Cậu ngượng ngùng cúi đầu, tìm một cái cớ sứt sẹo."Ta... Nếu ta lớn lên cao lớn giống ông chủ Nghiêm thì tốt rồi."

Tâm sự của Lâm Thù Văn đều viết hết lên mặt, Nghiêm Dung Chi cũng không truy hỏi sao cậu lại nói dối, chỉ nói: "Đi đường để ý kẻo ngã."

Lâm Thù Văn sờ sờ tai phải nóng lên, mi mắt cong cong, tận lực đuổi kịp bước chân nam nhân.Trở về nhà, Nghiêm Dung Chi đem ốc đi xử lý.

Lâm Thù Văn nghe đối phương phân phó đến cạnh bếp lấy muối, còn tìm một cái xẻng (*).

Nghiêm Dung Chi ở cạnh giếng múc một chậu nước sạch trước, rồi rắc muối vào, khuấy đều cho tan rồi để xẻng vào.

Đem ốc rửa qua rửa lại mấy lần rồi đặt trong nước muối, chờ ốc nhả hết bùn đất là được.

Hắn cầm bình muối vào nhà, Lâm Thù Văn không có việc gì làm, cũng muốn đi theo.

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Nhổ chút hành tỏi, rửa sạch rồi mang vào đây."

Nhìn thiếu niên tựa như chú chim nhỏ chạy tới vườn rau, trong tầm mắt Nghiêm Dung Chi chỉ có một bóng dáng mảnh mai, nhẹ nhàng trong y phục vải xanh lơ. Hắn lắc đầu cười, dùng nước sạch rửa mộc nhĩ, l. ột s. ạch vỏ măng rồi rửa lại, sau đó ra đất trồng rau nhổ vài cọng rau thơm, băm nhỏ.

Chiều dần buông xuống, Nghiêm Dung Chi xào một dĩa tôm tỏi nhuyễn, dùng nấm hái trên núi hầm canh, rồi nấu cơm, mang trước một chén thức ăn nguội ra để Lâm Thù Văn có thể ăn ngay.

Trong viện, cỏ đuổi muỗi mọc sum xuê, buổi tối rất ít khi bị muỗi đốt.

Sau khi mặt trời lặn, gió thổi tới mát hơn không ít, bữa cơm chiều được ăn ngoài sân.

Lâm Thù Văn bưng một món mặn một món canh đặt lên bàn tròn, để Nghiêm Dung Chi múc trước một chén cơm cho mình, rồi lấy một cái chén khác, múc một phần cơm nhiều hơn.

Cậu cầm chén, nói: "Ông chủ Nghiêm, ăn cơm cùng ta được không?"

Nghiêm Dung Chi: "Được.

"Lời mời này nói được không dễ dàng, Lâm Thù Văn bình thường tránh người không kịp, giờ lại sẵn lòng mời người ta ở lại nhà dùng cơm, đã là cậu cố gắng lấy hết can đảm để làm vậy. Sau khi ăn xong cơm chiều, Nghiêm Dung Chi kiểm tra ốc ngâm trong nước muối, bùn cát vẫn chưa được rửa hết. Hắn nói:"Cứ để ốc trong bồn này đi."

Lâm Thù Văn ngoan ngoãn nghe theo, thấy đối phương phải đi, vội vàng kêu: "Ông chủ Nghiêm, chờ một chút.

"Bóng dáng nam nhân cao lớn đứng ngoài cửa, ánh trăng bao lấy một thân áo bào, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, nhợt nhạt. Lâm Thù Văn nhanh chóng cầm đèn ra, đưa đèn cho hắn."Tuy có ánh trăng, nhưng tốt nhất vẫn nên mang theo đèn."

Nghiêm Dung Chi nhận lấy đèn: "Vào nhà đi, khóa cửa kỹ càng, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai không cần dậy sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!