Đúng như lời Mạc Bố nói, sáng sớm tinh mơ, thôn dân đã lên núi hái nấm, khắp nơi đều có thể thấy cảnh người ta đeo sọt tre trên lưng, thậm chí có cả gia đình đi cùng nhau.
Hái nấm không tốn quá nhiều sức, không riêng gì những người đàn ông cao lớn cường tráng, ngay cả đàn bà con gái, ca nhi, còn có trẻ con cũng lên núi, Lâm Thù Văn ra tới thì đã tương đối trễ rồi.
Con đường mòn trên núi ướt mềm, dọc đường có người tản ra, men theo rễ cây xung quanh tìm kiếm, hái vui vẻ vô cùng.
Mạc Bố chỉ vào cụm nấm vừa mới nhô lên dưới tàng cây, nói: "Nấm trong vùng núi này phần lớn đều ăn được, thấy thì cứ hái trước, đợi lúc về ta sẽ phân loại ra giúp ngươi, nếu có cái nào không ăn được thì bỏ ra.
"Ngoài nấm ra, sau trận mưa này còn xuất hiện không ít mộc nhĩ, Lâm Thù Văn đi theo Mạc Bố hái trong khu vực gần đó, sọt tre sau lưng chẳng mấy chốc đã đầy hơn một nửa. Mạc Bố cảm khái:"Sớm biết như thế, chúng ta nên đem cái sọt tre lớn nhất tới."
Lâm Thù Văn: "Nhiêu đây đủ rồi."
Mạc Bố gật đầu: "Cũng đúng, ngươi ăn ít quá. Nấm này đem hầm canh ngon lắm, mỗi lần ta đều có thể ăn thêm ba chén cơm.
"Lâm Thù Văn cười nhẹ, trong chớp mắt Mạc Bố ngây người, suýt nữa giơ bàn tay dính đầy bùn lên xoa đầu cậu. Mạc Bố bỗng nhiên hạ giọng, thần thần bí bí hỏi:"Thù Văn, ngươi... Ngươi còn thành thân với vị thiếu gia trong thành nữa không?
"Mạc Bố vẫn luôn tò mò, nhưng nó không dám hỏi. Giờ phút này đầu óc nóng lên, lấy hết can đảm trực tiếp hỏi. Lâm Thù Văn lắc đầu:"Ta không còn hôn ước với hắn nữa."
Mạc Bố "ồ
"một tiếng, ngốc nghếch cười cười. Ma xui quỷ khiến, nó lại hỏi:"Vậy... Vậy ngươi thích kiểu người gì?
"Thích kiểu người gì? Mạc Bố hỏi làm Lâm Thù Văn theo bản năng sửng sốt, không hiểu sao lại nhớ tới bộ dáng của một người. Cậu chần chờ lắc đầu:"Ta cũng không biết mình thích kiểu người nào."
Gương mặt của Mạc Bố đầy vẻ rối rắm: "Thật à?"
Nó vò đầu bứt tai trông không khác khỉ là bao, vội vàng mở miệng:
"Thật sự không có ai vừa ý sao? Thấy đối phương sẽ không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút cũng không có hả? Cao thấp mập ốm gì cũng không?"
Lâm Thù Văn cụp mắt: "A Bố, sao ngươi lại đột nhiên hỏi cái này..."
Mạc Bố lắp bắp một câu: "Ta, ta chỉ là muốn hỏi chút thôi, tò mò ấy mà."
Lâm Thù Văn khom lưng hái vài cây nấm, ánh mắt lướt qua, nói: "Đằng sau cây này có nhiều mộc nhĩ quá, A Bố, mau tới đây hái này.
"Mạc Bố khô khan đáp lời, vội hái mộc nhĩ trước. Ngoại trừ nấm cùng mộc nhĩ, sau cơn mưa, bụi tre cao nằm sâu trong rừng cũng mọc lên rất nhiều măng. Mạc Bố dẫn Lâm Thù Văn đi một vòng, nói:"Chúng ta đào măng ở đây là được, không cần vào sâu hơn, cha ta nói tốt nhất có người lớn dẫn đường mới đi tiếp, bằng không dễ bị lạc lắm.
Nếu trước khi mặt trời lặn vẫn chưa ra khỏi rừng được, gặp phải thú rừng đi kiếm ăn thì sẽ rất nguy hiểm."
Lâm Thù Văn nghe lời: "Được."
Hai người không đi lung tung, đều đào măng ở trong phạm vi có thể thấy được nhau. Không lâu sau, một số thôn dân khác cũng tới chỗ này đào măng, thấy Lâm Thù Văn, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Lâm Thù Văn thường ngày rất ít nói chuyện với thôn dân, nhưng cậu biết chữ lại hiểu lễ nghĩa, lại còn là ca nhi, thôn dân chỉ nghĩ cậu thẹn thùng sợ người lạ, không có ý kiến gì.
Huống chi bộ dáng của Lâm Thù Văn thật sự rất đẹp, người đi ngang qua gặp được phải quay đầu lại nhìn cũng là chuyện bình thường.
Trước khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, thôn dân lên núi hái nấm lần lượt xuống núi về nhà, Lâm Thù Văn và Mạc Bố đi cùng nhóm người cuối cùng, thấy mấy quả táo dại, Mạc Bố hái mấy quả ăn rồi đưa cho Lâm Thù Văn nếm thử.
Không chỉ bọn họ, đám con nít được thôn dân dẫn theo cũng dừng lại hái táo dại, nhét vào túi áo, vén vạt áo lên đựng, đủ mọi kiểu, vừa đi vừa hái vừa ăn.
Lâm Thù Văn bắt chước Mạc Bố, nhưng không dùng tay áo lau mà lấy khăn vải mang theo bên mình ra, nhẹ nhàng chà lau rồi đưa vào miệng, quả mềm, cắn nhẹ một cái liền vỡ ra, hương vị ngọt lịm.
Mạc Bố nói: "Mỗi khi vào hè, khắp núi đồi đều có táo dại, người lớn hay con nít đều thích ăn, nhưng mà phải tiết chế chút, nếu ăn một lần nhiều quá..."
Nó ấp úng nói tiếp: "Phải ngồi xổm trong nhà xí rất lâu."
Lâm Thù Văn ăn hai quả rồi dừng lại, Mạc Bố lại cười: "Táo dại này còn có thể dùng làm dược liệu đem bán, nhưng vì trong núi có nhiều quá, bán cho hiệu thuốc cũng không được bao nhiêu tiền, cho nên mọi người sẽ không hái quá nhiều, muốn ăn thì cứ việc tới đây hái, chúng ta cũng chỉ hái một ít mang về ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!