Tầng mây nhuộm ánh hoàng hôn đỏ rực bao phủ hơn nửa thôn, từng nhà đều lượn lờ khói bếp, tất cả đều bận rộn nấu cơm.
Nghiêm Dung Chi nhìn thiếu niên đứng bất động ở cửa: "Về rồi à", ánh mắt khẽ chuyển, "Sao lại mua rượu?
"Thiếu niên trầm tĩnh hiền lành, không giống người sẽ uống rượu. Lâm Thù Văn chần chờ nói:"Ta mua cho ông chủ Nghiêm, ta không biết ngươi có uống rượu không.
"Ăn thịt uống rượu, cũng coi như một thú vui nhẹ nhàng, vui vẻ, tận hứng của đời người. Cậu đặt bầu rượu lên bàn, còn có một ít sổ sách, trước tiên chạy vào sân múc nước rửa tay, sạch sẽ rồi liền vòng đến bên cạnh Nghiêm Dung Chi, hỏi:"Có cần ta giúp gì không?"
Nghiêm Dung Chi tạm đặt hai viên đá xuống, gà ăn mày vừa mới bỏ vào không lâu.
Thời tiết tháng sáu nóng bức, ăn thịt dễ gây bức bối, khó chịu, hắn chọn những thứ trước đó vài ngày từ khu đất trồng rau như củ cải, dưa leo, còn có mộc nhĩ (*) mua từ thôn dân, chia cho Lâm Thù Văn một chút, những việc này không cần tốn quá nhiều sức, nhưng cũng không để cậu rảnh rỗi rồi suy nghĩ lung tung.
(*) nấm mèo
"Đem mộc nhĩ ngâm trong nước khoảng hai khắc, củ cải và dưa leo thì rửa sạch, củ cải nhớ gọt vỏ."
Củ cải còn bự hơn cả cánh tay của Lâm Thù Văn, chất đất của thôn Bát Bảo không tồi, xuân hạ không thiếu nước mưa, chỉ cần gieo hạt giống, không cần chăm sóc kỹ lưỡng hàng ngày, đồng ruộng đều có thể mọc ra rau xanh có chất lượng không tệ.
Rửa rau và gọt vỏ đều là những việc cần sự tỉ mỉ, nhưng đối với Lâm Thù Văn biết điêu khắc gỗ thì đơn giản hơn nhiều.
Cậu nhanh chóng rửa sạch củ cải cùng dưa leo, dùng một cái bình để ngâm mộc nhĩ một chút, rồi để dưa leo và củ cải ráo nước, sau đó mang vào nhà.
Tuy trời đã tối, nhưng thời tiết vẫn chưa hết nóng, mảnh đất trống trong sân tỏa ra không ít hơi nóng.
Lâm Thù Văn múc một muỗng nước, tạt vào phần đất trống trong sân, giúp xung quanh mát mẻ hơn chút.
Lúc này cử động chút thôi cơ thể sẽ ra mồ hôi ngay, nói gì tới nam nhân đang ở cạnh bếp đá chuẩn bị đồ ăn.
Lâm Thù Văn mở rộng cửa, cửa sổ phòng ngủ cũng được mở hết cỡ. Bốn phía đều có cỏ đuổi muỗi, không lo bị muỗi đốt, làn gió đêm từ từ thổi qua, trong nhà lập tức mát mẻ hơn rất nhiều.
Lâm Thù Văn ngồi trên ghế nhìn Nghiêm Dung Chi cắt củ cải thành từng khối, nói lát nữa sẽ mang chúng đi hầm với mấy khúc xương làm canh. Sau đó cắt dưa leo thành từng miếng vừa ăn, bỏ vào chén, thêm chút muối vào trộn đều, sau đó dùng nước nóng trong nồi rửa sạch, bỏ vào chén và thêm chút đường.
Hai mắt thiếu niên bỗng mở to: "Đường?
"Giá đường không rẻ, bá tánh bình thường trong nhà rất ít khi mua được đường. Nghiêm Dung Chi nhìn cậu:"Hôm nay là sinh nhật em, cứ ăn thoải mái đi.
"Lâm Thù Văn nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, nhẹ nhàng gật đầu. Nghiêm Dung Chi bóc tỏi thành từng tép, rồi cắt ớt khô thành từng đoạn nhỏ, cho vào nồi xào chung, sau đó cho dưa leo vào, trộn đều. Hắn liếc mắt nhìn thiếu niên vẫn ngồi trên ghế bên cạnh, ánh mắt dịu dàng, rưới nước gia vị lên dưa leo, vừa đủ một chén, lượng vừa phải, sau đó để lên khay rồi đưa cho Lâm Thù Văn."Ăn chút đi, khai vị.
"Nghiêm Dung Chi lo Lâm Thù Văn ở bên ngoài ăn nhiều, lát nữa ăn tiếp sẽ không thoải mái. Lâm Thù Văn yên lặng nhận lấy cái khay:"Ta có chừa bụng, sẽ không ăn không nỗi.
"Nhưng thật ra cậu và Lạc Tinh Hoài đã có chút khoảng cách, ra ngoài ăn tiệm cũng không còn hứng thú ăn nữa. Nghiêm Dung Chi hơi mỉm cười:"Ăn chậm thôi, ta làm lại chén mì trường thọ cho em."
Lâm Thù Văn không khỏi cảm khái: "Ông chủ Nghiêm, sao cái gì ngươi cũng biết làm...
"Nghiêm Dung Chi đã từng đi buôn bán bên ngoài, trải qua không ít hoàn cảnh khắc nghiệt, tự nhiên không thể quen với việc có người hầu hạ, dần dà học được cách tự lo liệu mọi việc. Hắn chọn một hai chuyện nói cho Lâm Thù Văn, thiếu niên chăm chú lắng nghe, còn nghiêng người, đem tai phải hướng về phía đối phương."Ta mang theo thương đội hàng năm đi khắp nơi, mỗi khi đến một nơi mới, ta sẽ dừng lại một thời gian, qua lại kiểm tra sổ sách, khảo sát tình hình, nếu có hứng thú thì liền tìm sư phụ ở địa phương học thêm một số kỹ năng.
"Nghiêm Dung Chi rất ít khi nói về bản thân với Lâm Thù Văn, không phải không nghĩ tới, mà là không tìm được thời điểm thích hợp, ít nhất đối với mối quan hệ hiện tại giữa họ, không thể vượt qua quá mức. Trước mắt đang có cơ hội, liền nói rõ ràng vài chuyện cùng Lâm Thù Văn, những việc này, Nghiêm Dung Chi vẫn luôn muốn nói cho đối phương biết. Lâm Thù Văn nghe rất nghiêm túc, đáy mắt lóe lên rồi chợt tắt, rũ mặt nói:"Ta từ nhỏ chớ nói tới việc ra khỏi huyện Phong Dương, ngay cả cổng nhà cũng rất ít khi ra, không giống như ông chủ Nghiêm có nhiều kiến thức như vậy."
Ngẫm nghĩ lại, Lâm Thù Văn nhận ra mình không có ký ức khắc sâu nào về việc tự mình ra ngoài. Thông qua lời kể của Nghiêm Dung Chi, Lâm Thù Văn phảng phất như nhìn thấy những ngọn núi hùng vĩ hiểm trở, những con sông rộng lớn, và những vùng hoang mạc mênh mông bát ngát.
Dù cho tâm trí hướng về đâu, lúc này Lâm Thù Văn chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Cậu cúi đầu, miệng nhỏ cắn một miếng dưa leo trộn, chua ngọt ngon miệng, nhịn không được ăn thêm vài miếng.
Cậu vẫn thích ở trong nhà, không muốn ra ngoài đâu.
Xương được chặt thành khúc hầm cùng củ cải thành canh, canh vẫn chưa sôi, Nghiêm Dung Chi cầm một cục bột, làm nửa chén mì trường thọ.
Thời tiết nắng nóng, đồ ăn không để được lâu, đặc biệt là thịt.
Đêm nay Nghiêm Dung Chi chuẩn bị mấy món ăn, đều dựa theo lượng ăn của hai người để làm, lại nghĩ Lâm Thù Văn đã ăn một ít trong thành, cho nên làm không nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!