Ngoài cửa nhà Lâm gia, Nghiêm Dung Chi cách cánh cửa nhìn thợ khoan giếng trong sân, không vào ngay.
Hắn nhìn xung quanh, quay người lại, vừa lúc thấy thiếu niên đang đi về ở cạnh bức tường.
Lâm Thù Văn trên đường đều để suy nghĩ trôi về đâu, chợt vừa nhìn thấy thân ảnh ngoài cửa, đứng tại chỗ không biết làm sao.
"Ông chủ Nghiêm."
Cậu bước về phía trước, "Sao giờ này ngươi lại ở đây?"
"Ngày mai là sinh nhật em nên ta mang đồ ăn tới.
"Lâm Thù Văn ngơ ngác nhìn Nghiêm Dung Chi tay xách dưa hấu, còn mang theo gà, vội đẩy cửa, vốn định xách giúp một vài thứ, Nghiêm Dung Chi đã đem dưa hấu bỏ vào phòng, cột một chân gà vào dây thừng đặt dưới tàng cây. Lâm Thù Văn thấy mình không giúp được gì, liền vào phòng rót nước, cầm chén đưa cho đối phương. Mấy người thợ khoan giếng thấy nam nhân cao lớn đi vào cùng Lâm Thù Văn thì không dám tùy tiện nói gì. Mạc Bố đi chăn trâu ngang qua Lâm gia, ló đầu vào sân kêu"Thù Văn", còn chưa thấy Lâm Thù Văn đâu đã thấy bóng dáng buộc gà trong sân, bị dọa cho nhảy dựng.
"Ối, địa chủ gia.
"Nhóm thợ cũng giật mình, địa chủ ở thôn Bát Bảo chỉ có một người, còn là đại địa chủ, là Thần Tài sở hữu thôn vùng này. Ban nãy không nói năng gì lỗ mãng là đúng, nếu xúc phạm địa chủ, về sau làm sao kiếm tiền được? Lâm Thù Văn thò đầu ra từ sau lưng Nghiêm Dung Chi:"Mạc Bố, sao ngươi lại tới đây, muốn uống nước không?"
Mạc Bố vỗ vỗ đầu trâu nhà mình: "Đi chăn trâu ngang qua, không uống đâu, các ngươi bận gì cứ bận đi.
"Vốn dĩ Mạc Bố nghe nói chuyện Lâm Thù Văn cùng vị hôn phu trong thành, định đến hỏi một chút, giờ phút này chẳng còn ý định đó nữa, nó cảm thấy so với nó thì địa chủ gia muốn biết hơn. Lâm Thù Văn mời Nghiêm Dung Chi vào phòng, nói:"Ta vừa mới có chuyện phải ra ngoài một chuyến."
Nghiêm Dung Chi nói: "Ta nghe nói rồi."
"Hả?" Lâm Thù Văn hỏi, "Nghe nói chuyện gì?"
Nghiêm Dung Chi ngừng một lát, nhìn cậu: "Em cùng vị công tử trong thành kia."
Nghiêm Dung Chi thường ngày kiệm lời, giờ lại chủ động hỏi: "Người nọ... cùng em có hôn ước thật sao?"
Lâm Thù Văn: "...
"Cậu rót cho mình chén nước, cúi đầu uống mấy ngụm, ngón tay siết chặt cái ly, rồi lặng im bất động, không ngước mắt nhìn sắc mặt đối phương. Hai người ở chung tới nay, Nghiêm Dung Chi ít khi có những câu hỏi thẳng thắn như vậy, đặc biệt là liên quan đến chuyện riêng tư cá nhân. Nhất thời trong nửa khắc, Lâm Thù Văn không nói gì, Nghiêm Dung Chi thay đổi cách hỏi, ánh mắt vẫn luôn nhìn mặt cậu:"Em sẽ về thành sao?"
Lâm Thù Văn lắc đầu: "Không về.
"Lần này cậu uống hết nước trong ly, ngước mắt liếc nhìn Nghiêm Dung Chi một cái. Đối phương rất có kiên nhẫn, cậu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục yên lặng sắp xếp lại lời nói trong đầu rõ ràng, cảm thấy ổn rồi, mới mở miệng giải thích:"Ta đã quen Lạc Tinh Hoài từ nhỏ, bởi vì tính tình trầm lặng, bên người không có nhiều người có thể trò chuyện, hắn là bằng hữu tốt nhất của ta."
"Sau khi lớn hơn một chút, trưởng bối trong nhà thấy quan hệ của chúng ta thân thiết, liền định hôn ước cho hắn với ta. Hắn tự nhiên đồng ý, ta..."
Thiếu niên nói một hồi thì ngừng lại, thần sắc đầy vẻ mê mang, ngơ ngẩn.
"Ông chủ Nghiêm, nói ra không sợ ngươi chê cười, ta từ nhỏ làm việc gì cũng không có chính kiến, trong nhà nói cái gì thì ta sẽ làm theo như thế."
"Quan hệ của ta cùng Tinh Hoài tuy rằng thân thiết, nhưng nếu muốn thành thân... Người khác hỏi ta có thích hắn không, ta nghĩ là có, nhưng yêu thích đến mức nào, có giống trong sách nói "châu liên bích hợp tình như mật, hải cảnh sơn minh thạch so kiên" (*) hay không, ta... ta không rõ lắm."
Lâm Thù Văn cụp mi:
"Dù sao mọi người đều mong ta thành thân với hắn, nên hôn sự này tự nhiên được quyết định xong. Vốn định chờ năm nay qua sinh nhật 18 tuổi của ta, ta liền đính hôn với hắn. Sau đó lại phát sinh chuyện này, trở về nông thôn, ta..."
Cậu đem những việc liên quan đến kiếp trước nuốt lại vào trong, nói: "Ta ở trong thôn sống cũng không quá tệ, cho nên không về."
Lâm Thù Văn nói: "Việc hôn nhân tự nhiên không tính, Lạc Tinh Hoài ở trong thành cũng đã có hôn sự khác, lúc trước, người có hôn ước với hắn chính là người có thân phận công tử Lâm gia.
"Những hồi ức trước kia khó có thể mở miệng chia sẻ cho ai, giờ phút này lại bình tĩnh kể cho người thứ hai. Cậu đột nhiên hỏi:"Ông chủ Nghiêm, ngươi sẽ cảm thấy ta bội ước sao?"
Nghiêm Dung Chi nói: "Hôn nhân là chuyện lớn trong đời người, nếu không phải tình đầu ý hợp, tự nhiên không thể dễ dàng hứa chuyện nhân duyên như vậy."
Lâm Thù Văn thầm lặp lại bốn chữ "tình đầu ý hợp
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!