Chương 23: (Vô Đề)

Có người lạ vào thôn Bát Bảo, dù là ngồi xe ngựa, nhưng khi chỉ vừa mới vào thôn, đã lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Tầm mắt của các thôn dân không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài cửa nhà cũ Lâm gia.

Một vị công tử trẻ tuổi, thanh tú, mặc cẩm y ngọc bội bước xuống từ trên xe ngựa, dù cách xa, nhưng đám người vây xem cũng khá thính tai, mơ hồ nghe được đối phương gọi tiểu Lâm tiên sinh đang ra mở cửa một tiếng "Thù Văn

". Tiểu Lâm tiên sinh cùng vị công tử vừa từ trong thành tới rốt cuộc có quan hệ gì?! Thôn dân chung quanh nhịn không được nghi hoặc, nghĩ sao nói đó:"Tiểu Lâm tiên sinh, vị công tử này là gì của ngươi thế?"

Lâm Thù Văn thoát ra khỏi trạng thái kinh ngạc, cậu lui về sau nửa bước, giải thích: "Hắn, hắn là một người bạn cũ của ta."

Lạc Tinh Hoài thu lại ánh mắt, Lâm Thù Văn bước ra khỏi cửa, rũ mắt nói: "Bên ngoài nhiều người, có gì chúng ta vào nhà rồi nói.

"Nhóm thợ khoan giếng trong sân nhiều nhất chỉ đánh giá vài lần, vẫn chưa giống thôn dân bên ngoài hỏi thẳng, bọn họ giúp người ta làm việc, rốt cuộc cũng có chút khả năng nhìn sắc mặt. Lạc Tinh Hoài thấy mấy người thợ trong sân, theo Lâm Thù Văn vào phòng, nhìn chằm chằm cậu đóng cửa, mở miệng hỏi:"Bọn họ là?"

Lâm Thù Văn nghiêng người đi vào: "Thợ đào giếng cho ta, ở nơi này múc nước hơi khó, ra bờ sông múc nước phải đi mấy lần, khoan giếng nước lúc cần dùng cũng đỡ phiền phức hơn."

Ánh mắt Lạc Tinh Hoài theo sát bóng dáng của thiếu niên, bộ đồ vải mỏng màu xanh lơ bao lấy cơ thể mảnh khảnh của cậu, một thời gian không gặp, khuôn mặt lúc trước vẫn còn chút thịt mềm mại giờ đã không còn nữa, chiếc cằm giờ đây vừa nhỏ vừa tinh tế, cánh tay vừa nâng lên, lộ ra cổ tay trắng trẻo, mảnh mai, trên ngón tay có chút trầy xước, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Lâm Thù Văn đang rót nước, lát sau cầm chén đưa cho Lạc Tinh Hoài.

"Trời nóng, uống nước giải khát đi.

"Đôi tay Lạc Tinh Hoài nhận lấy chén nước, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của Lâm Thù Văn. Trong lòng hắn nghẹn một hơi, vốn định nói mình không khát, nhưng nước là do Lâm Thù Văn tự mình chuẩn bị, bèn uống mấy ngụm, ánh mắt lặng lẽ nhìn quanh nhà. Lạc Tinh Hoài thấp giọng hỏi:"Thù Văn, sau khi em tới vẫn luôn ở nơi cũ nát, nhỏ hẹp này trong thôn sao? Vật dụng gì cũng không có, giường thì cứng như thế, đệm cũng không đủ mềm mại, làm sao cho người ở được?"

Lâm Thù Văn: "..."

Lạc Tinh Hoài nhìn cậu: "Em cùng ta về thành đi, nếu Lâm thúc không nhận, ta tìm một nơi thoải mái sạch sẽ cho em ở, đừng ở lại trong thôn chịu khổ."

Nói một thôi một hồi, Lạc Tinh Hoài thấy sắc mặt của thiếu niên chẳng có gì thay đổi, trong lòng bỗng trống rỗng, không khỏi hoảng loạn.

"Thù Văn, lần này là ta không tốt, rõ ràng đã đồng ý sẽ tới tìm em, lại để em chờ lâu như vậy. Trong nhà đều ngăn cản, không cho ta tìm em, ta cãi nhau với bọn họ, cha ta còn cấm túc ta, lúc nào cũng có người giám sát, mấy ngày trước... cha ta mới bằng lòng nhượng bộ."

Lạc Tinh Hoài miễn cưỡng cười nói: "May mà có thể tới kịp sinh nhật em, chờ ngày mai đón sinh nhật xong, cùng ta trở về được không?"

Lâm Thù Văn ngồi trên ghế, lắc đầu.

"Lạc Tinh Hoài, ta sẽ không quay về.", cậu nhìn quanh nhà, nói,

"Nơi này tuy rằng còn hơi đơn sơ, nhưng đều là do ta tự tay trang hoàng nó mới có diện mạo như bây giờ. Lúc đầu khi mới tới đây, chỉ có mấy vách tường cũ kỹ, mái ngói trên đầu còn bị dột nước mưa, khắp nơi trống rỗng, ban đêm nếu không nhóm lửa, dù ngủ thế nào cũng không thấy ấm, có ngủ được cũng ngủ không yên, nhưng hiện giờ đã không còn như vậy nữa."

Cậu còn hỏi: "Không phải ngươi muốn thành thân sao?"

Lạc Tinh Hoài giật mình: "Thù Văn, sao em biết..."

Lại vội vàng giải thích: "Ban đầu phụ thân muốn thay ta định chuyện hôn nhân lần nữa, nhưng ta không chịu, vì thế trong nhà ầm ĩ suốt một thời gian dài, cha mẹ sai người giám sát ta mỗi lúc, nên ta không tìm được cơ hội tới đón em."

Lâm Thù Văn nhìn hắn: "Sao bây giờ lại có thể xuất hiện ở đây?

"Lạc Tinh Hoài nghẹn giọng. Một lát sau mới gian nan nói:"Ta đồng ý cưới người nọ, phụ thân mới để ta đến đây thăm em."

"Nhưng mấy cái đó không phải việc gì quan trọng... Thù Văn, em cùng ta về đi, em không hợp ở đây lâu, lúc trước sống trong nhung lụa, giờ lại ở nơi như thế này, em gầy đi nhiều lắm."

Lâm Thù Văn không chớp mắt: "Nếu ta trở về cùng ngươi, ngươi định làm thế nào bây giờ?"

Lạc Tinh Hoài nói: "Nếu Lâm thúc chấp nhận, thì tất nhiên là tốt. Nếu ông ấy không muốn, thì em ở trong viện của ta, đến lúc đó tìm vài tên người hầu đến chăm sóc em, ngày tháng sẽ giống như trước đây, thoải mái, dễ chịu."

Lâm Thù Văn hỏi:

"Ngươi muốn nuôi ta mãi sao? Cho dù đã thành thân, cũng muốn vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!