Chương 22: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi vào hè, tán lá dày của hai cây cổ thụ trong sân nhà cũ Lâm gia che bớt ánh nắng gay gắt từ mặt trời, đặt bên dưới một chiếc bàn cùng hai cái ghế, trở thành một nơi thích hợp để chủ nhân hóng mát.

Lâm Thù Văn ngồi dưới bóng cây trong sân, trong tay cầm mấy khối gỗ dùng để điêu khắc, một con mèo nhỏ đã có hình dáng ban đầu, cậu định khắc thêm mấy con, nếu chỉ đưa cho ông chủ Nghiêm một con thì cảm thấy hơi ít.

Thời gian sau giờ ngọ (11h-13h) đều dùng để khắc gỗ, Lâm Thù Văn vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận về nguyện vọng sinh nhật của mình, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình đã rất mỹ mãn rồi.

Nếu là lúc này ở kiếp trước, cậu nhất định muốn đi huyện Phong Dương, tìm cha mẹ, tìm Lạc Tinh Hoài, ôm ảo tưởng quay về quá khứ.

Giờ phút này, cậu hy vọng có thêm một khu vườn nhỏ, một lần nữa trồng rau, đất đai màu mỡ, sân vườn sạch sẽ, nhà cửa sau khi tu sửa cũng dần dần có thêm những vật dụng cần thiết.

Khi tới đây vào mùa xuân, một mình cậu sống trong một căn nhà chỉ có bốn bức tường đổ nát, đến bây giờ, căn nhà đã dần dần ra hình ra dáng.

Dường như cậu không có tâm nguyện gì đặc biệt muốn hoàn thành.

Lâm Thù Văn thất thần nhìn mèo con bằng gỗ trên tay một lát, sau đó ôm chúng vào phòng, bày trên tủ thấp đầu giường, chuẩn bị sang nhà Tam tỷ lấy hai xiêm y đã được may xong.

Tam tỷ đã sớm chuẩn bị xong quần áo của cậu, một bộ xanh lá, một bộ xanh lam, còn dùng vải dư may cho cậu hai cái túi nhỏ, một cái túi tiền.

Lâm Thù Văn trả số tiền còn lại cho Tam tỷ, ôm quần áo về nhà, trước sinh nhật có thể mặc đồ mới khiến cậu không nhịn được nhảy nhót.

Cậu đổi áo mới, tuy chất vải giống nhau, nhưng tay nghề Tam tỷ rất tốt, xiêm y vừa người phác họa ra vóc dáng độc nhất của thiếu niên, uyển chuyển, nhẹ nhàng, lại tinh tế.

Lâm Thù Văn đứng trước lu nước sửa sang lại, hơi suy nghĩ, trong nhà dường như còn thiếu một cái gương đồng, hôm nay vừa lúc có họp thôn, có lẽ có thể mua được một cái đặt trong phòng.

Tam tỷ đã giặt sạch xiêm y, còn dùng cỏ thơm, chất liệu vải may tuy không mềm mại như những bộ trước đây cậu từng mặc, nhưng mặc trên người vẫn rất thoải mái, trong lòng đầy cảm giác tự do tự tại.

Mạc Bố ở ngoài sân gõ cửa, cách bức tường kêu: "Thù Văn, sư phụ đến nhà ngươi khoan giếng!

"Lâm Thù Văn vội mở cửa, nghênh đón người vào trong. Thợ khoan giếng đã làm mười mấy năm, giếng của từng nhà trong thôn phần lớn đều do bọn họ đào, kinh nghiệm cùng kỹ thuật cực kỳ tốt. Nhóm thợ khoan giếng làm việc dứt khoát, giải thích tiền công với Lâm Thù Văn, cậu vừa đồng ý liền lập tức dẫn người chọn vị trí, xác định kích thước xong rồi bắt đầu đào. Mạc Bố nói:"Nhóm sư phụ làm việc nhanh nhẹn, không đến 10 ngày là có thể làm xong một cái giếng, mấy năm trước lúc đến nhà ta đào giếng cũng chưa có nhiều người như vậy, hiện tại nhiều người, công việc cũng được làm nhanh hơn.

"Mạc Bố thấy bộ dáng Lâm Thù Văn được chải chuốt gọn gàng, thầm nghĩ bộ đồ vải thoạt nhìn đơn giản vô cùng, kích cỡ còn không vừa, nhưng mặc trên người Lâm Thù Văn lại vô cùng nổi bật. Nó bèn hỏi:"Ngươi định ra ngoài sao?"

Lâm Thù Văn nói: "Ta nghe nói có mở họp thôn, định đi xem thử."

Mạc Bố vỗ tay một cái: "Vậy ta cũng đi, nương ta muốn mua mấy con gà con về nuôi, ta đi xem rồi hỏi giá trước một chút.

"Mày Lâm Thù Văn khẽ nhíu, quay đầu nhìn nhóm thợ đang đào ở trong sân. Mạc Bố nói:"Khóa kỹ cửa phòng lại là được."

Vì thế, Lâm Thù Văn khóa kỹ cửa nhà chính, sau đó đi lấy mấy cái chén, còn chuẩn bị sẵn một tô nước lạnh, một đĩa bánh bao, màn thầu đặt trên bàn trong sân, để nhóm thợ lúc làm việc có đói bụng thì ăn.Hôm nay họp thôn diễn ra ở xung quanh sân phơi lúa phía đông thôn Bát Bảo, chỗ rộng, đủ để thôn dân xung quanh bày biện đồ đạc, bán đủ mọi thứ.

Trước tiên Lâm Thù Văn cùng Mạc Bố đến quầy hàng bán gà, vịt, ngỗng con, mấy con gia cầm nhỏ lông xù đều được đặt trong sọt tre, Mạc Bố hỏi giá gà con, Lâm Thù Văn ở sau lưng nó yên lặng nghe, ánh mắt nhìn chằm chằm gà con.

Người bày quán hỏi:

"Mạc Bố, người phía sau ngươi là ai vậy? Sao đó giờ ta chưa gặp qua, lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, ai da, muốn nhìn rõ thêm chút nữa, sao lại nghiêng người trốn đi vậy, sợ quá xấu hổ à? Nhất định là một ca nhi!"

Mạc Bố nói: "Là ca nhi, tính tình hướng nội, ngài cũng đừng trêu ghẹo người ta, gà con bao nhiêu văn tiền một con vậy?"

"Bảy văn tiền."

Mạc Bố: "Ta mua năm con, giảm giá chút được không? Nếu được, ta về hỏi nương ta rồi lấy tiền đến đây mua.

"Nói một hồi cuối cùng năm con gà con có giá 32 văn, Lâm Thù Văn chủ động đưa tiền cho Mạc Bố mượn mua gà, để nó đỡ phải chạy đi chạy về. Mạc Bố một tay đưa tiền một tay lấy gà, năm con gà con đặt trong cái sọt tre nhỏ, đeo sau lưng, quay đầu hỏi:"Thù Văn, ngươi muốn mua gà mái không?

Về sau nó đẻ trứng còn có thể lấy ăn.

"Lâm Thù Văn nghe vậy liền mua, thôn dân bày quán thấy hai thiếu niên mua một lúc mười con gà con, liền vui vẻ cho Lâm Thù Văn thêm một quả trứng gà. Lâm Thù Văn học theo Mạc Bố đeo cái sọt tre ra sau lưng, thấy một quầy ngỗng ở không xa. Mạc Bố hỏi:"Muốn mua ngỗng hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!