Lạc gia ở huyện Phong Dương, kinh doanh vải vóc.
Lạc Tinh Hoài quen Lâm Thù Văn từ nhỏ, một người tính tình hiếu động rộng rãi, một người an tĩnh dịu dàng, nhưng vẫn chơi đến giờ.
Hàng ngày Lạc Tinh Hoài không có việc gì liền mang Lâm Thù Văn ra ngoài chơi, hoặc tìm tửu lầu không tồi ăn uống, mười lần thì có tám lần Lâm Thù Văn sẽ cự tuyệt, cậu không thích ra cửa, càng không muốn nhìn thấy người ngoài.
Lạc Tinh Hoài thường nói Lâm Thù Văn ở trong nhà lâu, còn hơn cả những cô nương khuê các, nói thì nói thế, dù liên tục bị từ chối nhưng tính tình hắn lạc quan, chưa bao giờ bị đả kích, có cái gì ăn ngon, cảnh đẹp, hắn đều nhớ kéo Lâm Thù Văn cùng nhau hưởng thụ.
Lệ quốc có nam phong, cũng có nam tử kết hôn với ca nhi, chỉ là nam phu phần lớn không được xem trọng.
Những nam nhân có chút của cải không chỉ cưới chính thê, nạp thiếp, bên ngoài còn nuôi dưỡng một ít ca nhi, không cưới vào cửa, chính vì thế, nam phu ở Lệ quốc dần dần cam chịu số phận không công bằng.
Lâm Quảng Lương thấy Lâm Thù Văn tới tuổi rồi, thường hay tìm những người dày dặn kinh nghiệm đến cửa dạy lén, còn kêu họa sư đem mấy bức vẽ việc hành phòng tới, đặt trong phòng cậu kêu cậu học hỏi.
Đối với những bức họa như thế, Lâm Thù Văn càng xem mặt càng đỏ, cả người nóng bức, cuối cùng đem toàn bộ nhét vào tàng thư kín mít, coi như không thấy.
Người lớn hỏi tới, cậu liền cụp đôi mắt mèo xinh đẹp xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, không đáp lại những vấn đề này.
Lâm Thù Văn tình nguyện đọc sách hoặc ngồi trong phòng điêu khắc gỗ, thường ngày ngoại trừ đôi lúc ra ngoài cùng Lạc Tinh Hoài, cậu ít khi tiếp xúc với nam nữ cùng tuổi.
Ngày qua ngày, đến một hôm nọ, sau một bữa cơm, Lâm Quảng Lương cùng lão gia Lạc gia định ra hôn nhân cho Lâm Thù Văn.
Lâm Thù Văn tính tình hiền lành tốt bụng, ngoan ngoãn an tĩnh, thật ra cậu cũng không có chủ ý của riêng mình.
Đời trước khi đã trải qua nhiều chuyện, cậu tựa như con thuyền nhỏ trên sông, nước chảy thế nào thì thuyền trôi thế ấy, người lớn định hôn sự, cậu không kịp mở miệng lên tiếng nên chỉ đành lẳng lặng, trầm mặc, chấp nhận mọi việc.
Ban đầu hai nhà lên kế hoạch chờ Lâm Thù Văn 18 tuổi, cũng chính là vào ba tháng sau, đính hôn với Lạc Tinh Hoài, cuối năm thành thân.
Không nghĩ tới đầu xuân năm nay vừa mới qua không lâu, đã xảy ra sự việc công tử thật giả.
Gièm pha ồn ào từ bốn phía truyền tới, công tử Lâm gia thật trong lòng mang khúc mắc với Lâm Thù Văn, bình thường trò chuyện nhiều, khiến trong lòng Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô cũng có vài phần xa cách, cho nên Lâm Thù Văn đã chẳng thể nào tiếp tục ở lại huyện Phong Dương.
Mấy ngày trước nghe được tin tức này, Lạc Tinh Hoài đã nghĩ đến việc đi tìm Lâm Thù Văn.
Nhưng người trong nhà đã bàn bạc xong chuyện này với Lâm gia, huynh trưởng cùng cha đều không cho phép hắn đi tìm Lâm Thù Văn. Lần này là nhờ hạ nhân được phái đi thám thính quay về thông báo, trước khi Lâm Thù Văn bị ép đi, hắn đã từ trong góc tường ở hậu viện lén chạy ra.
Thần sắc của vị thiếu gia luôn luôn tươi tắn của Lạc gia giờ đây hiện lên vài phần lúng túng.
"Thù Văn đừng sợ, ta thích em, mặc kệ em có phải công tử của Lâm gia hay không, việc thành hôn với em, ta sẽ không đổi ý.
"Lâm Thù Văn thong thả cụp mắt. Sợ cậu không tin, Lạc Tinh Hoài vỗ ngực, nói:"Bây giờ trong nhà không đồng ý để ta lén đi gặp em, nhưng ta luyến tiếc. Hôn ước của chúng ta đã định sẽ không hủy bỏ, qua chút thời gian nữa, sau khi ta thuyết phục được huynh trưởng cùng cha, ta sẽ đi tìm em.
Thù Văn, em chờ ta."
Những câu nói giờ phút này so với trong trí nhớ dần trùng lắp lên nhau.
Đời trước, khi Lâm Thù Văn bị ép về quê, Lạc Tinh Hoài cũng nói những lời này, cũng đứng trên con đường này.
Sắc xuân tươi đẹp, sau một trận mưa, trong không khí của huyện Phong Dương ngào ngạt hương hoa, hơi thở ướt át sau mưa đầy lôi cuốn.
Lâm Thù Văn lộ ra non nửa khuôn mặt trắng nõn, ánh sáng lập lòe hiện lên trong tròng mắt đen nhánh. Cậu yên lặng nhìn Lạc Tinh Hoài cưỡi con tuấn mã, chẳng nói chẳng rằng.
Cậu biết Lạc Tinh Hoài sẽ không tới tìm mình, hơn nữa không lâu sau đó, hắn sẽ có một hôn nhân khác.
Đời trước Lâm Thù Văn trở về tìm Lạc Tinh Hoài, ngày đó cậu vất vả lấy hết can đảm ngồi trên xe ngựa chạy từ trong thôn ra, vừa mới vào huyện thành, cậu đã nghe tin nhị công tử Lạc gia sắp tổ chức hôn sự, cuối cùng chỉ đành ảm đạm rời đi.
Cậu nhợt nhạt cười, hai má ẩn hiện hai lúm đồng tiền không quá rõ ràng.
Lạc Tinh Hoài hơi thất thần, kêu một tiếng: "Thù Văn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!