Chương 19: (Vô Đề)

Nghiêm Dung Chi ôm thiếu niên tựa như say rượu trong ngực, sờ nhiệt độ trên trán rồi nhìn xuống cổ, nơi đó đã có một tầng mồ hôi mỏng.

Lâm Thù Văn thần trí không rõ nhăn mặt né tránh bàn tay trên trán mình, sợ nóng, môi đỏ bừng khô nứt, lông mày nhíu lại, lẩm bẩm kêu đau.

Nghiêm Dung Chi không chạm vào mặt cậu nữa, sợ cậu ngã, đỡ lấy eo lưng của thiếu niên rồi nhẹ nhàng ôm lấy, cúi đầu hỏi: "Đau ở đâu?

"Môi Lâm Thù Văn mấp máy nhưng không ra tiếng. Qua một lúc lại đứt quãng kêu đau như cũ, trán càng lúc càng nóng, đuôi mắt vương chút nước mắt. Nhưng khi Nghiêm Dung Chi hỏi cậu, cậu lại không nói tiếng nào, khuôn mặt bị nóng đến mức hai má đỏ bừng, bộ dạng vừa quật cường lại đáng thương, văn tĩnh nhu nhược, càng nhìn càng khiến người khác mềm lòng. Nghiêm Dung Chi dặn dò:"Tìm y quán nhanh lên."

La Văn nghe tiếng, đánh xe ngựa tìm được một y quán gần đó. Y dừng lại vén màn xe, nói: "Chủ tử, để ta đỡ tiểu tiên sinh xuống xe.

"Nghiêm Dung Chi lập tức bế thiếu niên đang vùi mặt bên gáy mình nói mớ không ngừng, thời tiết này chủ yếu là người già cùng trẻ nhỏ sinh bệnh, bên trong y quán có không ít người xếp hàng khám bệnh hoặc lấy thuốc. Nghiêm Dung Chi vòng qua đám người, La Văn vội ngăn người khác tới gần, tìm được quản sự chuyên môn, ném một cái túi tiền qua. Quản sự vuốt độ dày của túi tiền, cười híp mắt nói:"Khách quý muốn khám bệnh sao?"

La Văn gật đầu: "Nhanh tìm một đại phu tới đây, rồi tìm cho ta một gian phòng sạch sẽ, yên tĩnh chút."

Quản sự dẫn đường: "Khách quý mời vào trong, đại phu sẽ đến nhanh thôi.

"Có tiền thì mọi việc đều xong, quản sự nhanh chóng dẫn một đại phu có chút danh tiếng tới. Nghiêm Dung Chi ngồi thẳng, Lâm Thù Văn không muốn nằm, đành phải ôm người để cậu dựa vào ngực hắn, đưa ly nước đến bên đôi môi khô nứt của cậu, ban đầu còn không chịu uống, một lúc sau mới chậm rãi uống được nửa ly. Đại phu bắt mạch cho Lâm Thù Văn, nói họ không cần lo lắng quá, rồi nói:"Thời tiết này người già cùng trẻ nhỏ dễ bệnh, vị công tử này thể nhược khí hư (*) nên mới dễ bị bệnh, uống mấy chén thuốc rồi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là có thể hồi phục, ngày thường cần chú ý săn sóc nhiều hơn mới được.

"(*) cơ thể suy nhược Nghiêm Dung Chi nhìn gương mặt vẫn còn phiếm hồng của Lâm Thù Văn:"Em ấy kêu đau.

"Đại phu hỏi tình trạng bệnh, rồi kiểm tra lại mấy lần, tìm không ra chỗ Lâm Thù Văn đau. Thiếu niên thỉnh thoảng kêu một hai tiếng, đa số thời điểm đều tĩnh lặng, mồ hôi tuôn không ngừng, tính cách rất kiên cường, nhẫn nhịn, không nói cũng không chỉ ra điểm đau, nhất thời làm người bên cạnh bó tay không biết làm sao. La Văn cười ha hả:"Trương đại phu, chúng ta trả không ít tiền mời ngươi đến xem bệnh, ngươi nhìn không ra bệnh lại còn nói do người bệnh không phối hợp?"

La Văn thay chủ tử gây áp lực lên đối phương, Trương đại phu nghẹn giọng, toát mồ hôi.

"Hai vị gia, vị công tử này lão hủ thật sự...

"Đại phu cứng họng, trong khoảnh khắc khó xử, thiếu niên vẫn luôn hôn mê bỗng mở đôi mắt ngây thơ, con ngươi tan rã dần dần tụ lại. Lâm Thù Văn l. iếm đôi môi khô khốc, khó hiểu hỏi:"Ông chủ Nghiêm, La đại ca, các ngươi sao vậy?"

La Văn nhẹ nhàng thở ra, Nghiêm Dung Chi đem nước trên bàn trà đến bên miệng cậu, tiếp tục chậm rãi đút cậu uống mấy ngụm.

"Em bị sốt, ban nãy hôn mê bất tỉnh."

Lâm Thù Văn "ưm" một tiếng, sau khi uống hết nước trong ly trên tay Nghiêm Dung Chi, đôi mắt nhạt màu nhìn người ta, nói: "Muốn uống nữa."

Nghiêm Dung Chi lại đút cho cậu một chén nước khác.

Lúc Lâm Thù Văn tỉnh, đại phu bắt mạch lại cho cậu, đại phu hỏi cậu đau ở đâu, cậu rõ ràng khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Người bệnh không phối hợp trị liệu, thuốc có tốt cách mấy, đại phu có giỏi đến đâu cũng vô dụng.

Nghiêm Dung Chi ra hiệu cho đại phu ra ngoài, ở y quán đút Lâm Thù Văn uống một chén thuốc, rồi nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ một lát, đến khi trán hết nóng mới dẫn cậu ngồi xe ngựa rời đi.

Từ y quán ra đến xe ngựa, cả một đoạn đường Lâm Thù Văn đều bị Nghiêm Dung Chi bế, cậu cảm thấy thẹn muốn giãy giụa, ánh mắt Nghiêm Dung Chi vẫn bình tĩnh, La Văn cười nói: "Tiểu tiên sinh đừng ngại, ban nãy ngươi ngất xỉu, cũng là chủ tử ôm ngươi vào, dọc đường đi mọi người đều nhìn thấy, giờ muốn trốn cũng không kịp nữa rồi."

Lâm Thù Văn: "...

"Thiếu niên yên lặng nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vùi vào lồng ng. ực rộng lớn trước mặt, không giãy giụa nữa. * Nghiêm Dung Chi ôm thiếu niên đã yên tĩnh lại ngồi vào trong xe, bên trong rơi rớt một vài món đồ Lâm Thù Văn đã mua trong thành. Giấy bút và các vật dụng đều nằm rải rác trên chiếc chăn lông cừu, còn có một bộ dao khắc được đựng trong hộp. Lâm Thù Văn xuống khỏi lồng n. gực của Nghiêm Dung Chi, ngồi xổm nhặt những vật bị rớt lên. Nghiêm Dung Chi kéo cánh tay cậu, dìu cậu ngồi lên ghế, nói:"Chuyến này mua không ít nhỉ.

"Lâm Thù Văn đem hộp đặt lên đùi, mở ra kiểm tra kỹ, thấy không bị gì mới yên tâm. Nghiêm Dung Chi:"Dao khắc?"

Lâm Thù Văn cụp mi nói: "Lúc rảnh có thể khắc một chút."

Nghiêm Dung Chi biết tay nghề nặn thỏ của Lâm Thù Văn, hơi suy nghĩ, hỏi: "Khắc cái gì?"

Ánh mắt Lâm Thù Văn thành thật: "Gỗ."

Khi còn ở Lâm gia, thứ duy nhất Lâm Thù Văn lén bỏ tiền mua chỉ có gỗ, tất cả đều dùng để điêu khắc.

Tuy rằng Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô thấy cậu khắc gỗ rất đẹp nhưng không đồng ý để con của địa chủ chỉ biết ôm gỗ điêu khắc, rất nhiều lần, Lâm Quảng Lương tự mình dắt cậu ra cửa đi kiểm tra, thu thuế, để cậu học tính toán, nói con của địa chủ chỉ cần biết đếm tiền là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!