Chương 18: (Vô Đề)

Lâm Thù Văn không rõ nhà khác có che chở tiên sinh tới cửa dạy học như vậy không, dù ông chủ Nghiêm đối với cậu luôn rất quan tâm, chu đáo, nhưng những chuyện xảy ra trước mặt những người trong thôn, cậu lựa chọn tự mình giải quyết.

Buổi tối, lúc đọc sách cậu luôn có hơi thất thần, miệng lưỡi khô khốc, chốc chốc lại li. ếm môi, chốc lại vô thức uống chút nước trong ly sứ, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện không đâu.

Nghiêm Dung Chi nhìn thiếu niên vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hoảng sợ, không để cậu đọc lâu, để cậu về nhà nghỉ ngơi sớm chút.

Lâm Thù Văn ra về sớm hơn mọi khi, cậu bước ra tới cổng vòm ngoài sân, cách bức tượng đá chạm rỗng, yên lặng quay đầu, ánh mắt lướt qua khe hở, thấy chủ nhân của tòa nhà trước đó vẫn luôn ở cửa dõi theo mình, giờ phút này lại đứng đơn độc dưới cây lê trong viện.

Tựa như nhận thấy ánh mắt của mình, đối phương cách bức tượng đá nhìn qua, Lâm Thù Văn cảm giác như mình bị bắt lấy, vội vàng quay đầu, chân bước vội theo hành lang dài, chạy chậm rời đi.

Vừa ra khỏi sân của chủ nhân, La Văn chạy tới gọi cậu: "Tiểu Lâm tiên sinh."

Lâm Thù Văn hỏi: "La đại ca, gọi ta có chuyện gì?"

La Văn cười nói: "Cũng không có gì, vừa hết tuần, ta dựa theo phân phó của chủ tử, đưa thù lao tuần này cho tiên sinh.

"Trước đây cho Lâm Thù Văn vài thứ, sau khi trừ tiền, trên tay cậu cầm tổng cộng sáu lượng. La Văn nói:"Mỗi tháng hai mươi lượng bạc, sau khi trừ hai lượng, hai tuần còn lại mỗi tuần sẽ phát cho tiên sinh sáu lượng.

"Lâm Thù Văn cầm túi tiền không nói gì. La Văn lại cười:"Tiểu Lâm tiên sinh không cần lo lắng, đều là ngươi nên có."

Ở Lệ quốc, sĩ tộc (*) văn nhân có địa vị rất cao, rất được săn đón.

(*) tầng lớp trí thức

Nhà bình thường mời tiên sinh tới cửa dạy học, mỗi tháng chẳng những trả thù lao hậu hĩnh, còn cho thêm tiên sinh mấy thạch đến mười mấy thạch gạo thóc, thường ngày càng quan tâm đến tiên sinh hơn.

Lâm Thù Văn tuy không có công danh trong người, nhưng cậu lại làm được một chuyện rất nhiều đại phu mấy năm nay đều không làm được.

La Văn từng nói, đại phu tới cửa xem bệnh cho chủ tử nhà họ một lần, chỉ tiền khám bệnh thôi cũng đã vài lượng, Lâm Thù Văn dường như mỗi ngày đều tới, thù lao hai mươi lượng không nhiều, còn có hơi ít.

Chủ tử cố ý dặn dò, ở cùng người có tính tình như tiểu Lâm tiên sinh, quan trọng nhất là phải vừa đủ, mọi việc tốt quá hóa dở, phải làm cho tiểu tiên sinh yên tâm thoải mái nhận, quá tốt sẽ dễ dọa tiên sinh bỏ chạy.

La Văn mở miệng: "Nếu tiểu tiên sinh cảm thấy không ổn, không ngại thì thương lượng lại với chủ tử của ta?"

Lâm Thù Văn trầm mặc.

Sau khi đưa ra mấy lý do thoái thác, La Văn âm thầm chốt hạ bằng một câu.

Câu cuối cùng chẳng khác nào pháp bảo.

Mấy ngày nay, La Văn khôn khéo sắc bén có thể nhìn ra tiểu tiên sinh rất nghe lời của chủ tử, người khác nói gì với cậu, nếu cậu muốn uyển chuyển từ chối thì sẽ cúi đầu không nói gì, người khác, bao gồm cả La Văn, nhìn bộ dạng an tĩnh vô tội của cậu sẽ không đành lòng nói tiếp.

Nhưng lời nói của chủ tử đối với tiểu tiên sinh không giống người khác, tiểu tiên sinh sẽ ghi nhớ trong lòng, ngoan ngoãn làm theo.

Chủ nhân thường ngày uy nghiêm không chỉ có thể chấn chỉnh bọn họ, cho dù có xảy ra chuyện gì, sắc mặt cũng sẽ không thay đổi, thần thái bình tĩnh ung dung ấy vậy mà cũng có tác dụng với tiểu Lâm tiên sinh tính tình hướng nội mẫn cảm.

Lâm Thù Văn trầm mặc không nói gì, dao động nhỏ bé trong suy nghĩ nhanh chóng tan thành mây khói.

Bước đi của cậu càng ngày càng chậm, bỗng nhẹ giọng nói: "La đại ca, xin ngươi chờ một chút."

La Văn: "Hả?"

Lâm Thù Văn quay người đi: "Ta muốn về nói với ông chủ Nghiêm một câu.

"La Văn khoanh tay dựa vào cây cột gỗ cao lớn trên hành lang, cười cười. * Ánh trăng tựa như dải lụa bạc, lặng lẽ phủ kín cả tòa dinh thự. Lâm Thù Văn chạy về sân của gia chủ, cách cánh cửa, gọi:"Ông chủ Nghiêm."

Cậu muốn nói lại thôi: "Cảm ơn ngươi, ta...

"Thiếu niên tuy không hiểu rõ việc đối nhân xử thế, nhưng ai đối xử với cậu thật lòng, cậu đều cảm nhận được, đôi mắt cay cay, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Lông mi hơi ướt của Lâm Thù Văn run run, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Dáng vẻ mong manh, mềm mại đầy mẫn cảm của thiếu niên dừng trong đáy mắt Nghiêm Dung Chi, khiến tim người ta bất giác đập nhanh hơn, trong lòng chợt nảy sinh khao khát muốn ôm người vào lòng để vỗ về an ủi. Nhưng Nghiêm Dung Chi không làm vậy, mà nói:"Đã đỡ hơn chút nào chưa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!