Chương 15: (Vô Đề)

Sáng sớm, Lâm Thù Văn ngồi trên băng ghế trong sân rửa mặt.

Tiết trời buổi sớm se lạnh, gió lạnh không ngừng chui vào cổ, cậu nắm chặt cổ áo, dùng nước vuốt phẳng mấy lọn tóc bướng bỉnh dựng lên trên đầu, dùng mặt nước thay gương, cẩn thận chỉnh trang lại rồi mới xách băng ghế vào phòng cất kỹ.

Trên bàn gỗ đặt một cái đèn có hình cá chép bơi quanh hoa sen.

Đêm qua đèn lồng của cậu bị hỏng, ông chủ Nghiêm bảo cậu lấy cây đèn này về đặt trong phòng ngủ.

Chụp đèn được thêu vài sợi nh. ụy hoa màu hồng rực rỡ, cá vàng sống động như thể có thể nhảy ra khỏi chụp đèn, mỗi một đường thêu, mỗi một hoa văn đều tinh xảo, tỉ mỉ, chỉ riêng chiếc đèn lồng thủ công này thôi, giá bán ra chắc chắn không hề rẻ.

Lâm Thù Văn cẩn thận cất kỹ đèn lồng, tiếng nước sôi ùng ục chui vào tai phải, cậu bước nhanh đến lò bếp đá, mở nắp gỗ ra, nhìn gạo trong nồi sôi trào không ngừng, nửa khắc sau dùng chén gốm bới ra nửa chén cơm, rồi ăn cùng cháo và trứng gà nấu chín.

Không lâu sau, Mạc Bố đứng ngoài cửa gọi cậu, Lâm Thù Văn đang rửa chén ở lu nước bên cạnh, chạy nhanh ra mở cửa cho đối phương.

Mạc Bố nói:

"Hôm nay hồ nước trong thôn xả nước, rất nhiều người đều đi bắt cá, đi chung không? Lâm Thù Văn tò mò:"Bắt cá?"

Mạc Bố nói: "Người già trẻ nhỏ đều xuống nước bắt cá, đông người lắm!

"Lâm Thù Văn vừa nghe có nhiều người liền chùn bước, muốn rút lui. Từ nhỏ đến lớn cậu đã không hoạt bát, chưa bao giờ bắt cá bẫy chim, nhưng lại đọc không ít sách ghi lại mấy thú vui dân dã này. Chút tò mò vừa dâng lên nháy mắt liền biến mất."Ta..."

Mạc Bố vỗ đầu: "Ta quên mất ngươi sợ người lạ, nếu không, chúng ta đến chỗ nào vắng người chút.

"Hệ thống sông ngòi của thôn Bát Bảo phong phú, bốn phía xung quanh có tới mười mấy hồ nước lớn nhỏ khác nhau, năm rồi cá vừa mập vừa nhiều, thu hút rất đông người đến bắt, đến khi số lượng cá ít đi người ta mới thôi không bắt nữa. Mạc Bố nói:"Cuối xuân với đầu thu mỗi năm xả nước một lần, mỗi nhà đều có thể bắt được ít nhất mười mấy con cá, trong nhà giữ lại một ít, số còn lại thì đem ra chợ bán, bờ sông còn có rất nhiều ốc, nhặt về xào ăn thơm lắm.

"Lâm Thù Văn tưởng tượng đến cảnh tượng bắt cá ở hồ, có hơi hứng thú, vì thế cậu đồng ý. Mạc Bố cười nói:"Vậy lát nữa chúng ta đi, trước tiên tới nhà ta ăn bánh thanh đoàn tử (*) đã."

Lâm Thù Văn: "Bánh thanh đoàn tử?"

Mạc Bố nói: "Là bánh làm từ ngải cứu, mỗi khi đến dịp lễ này nhà nào cũng làm, dùng để cúng tế, trẻ con cũng thích ăn, mẹ ta dặn ta kêu ngươi sang nhà nếm thử.

"Ý tốt của Mạc thẩm làm Lâm Thù Văn khó lòng cự tuyệt, vừa đến nhà Mạc Bố, Mạc thẩm lập tức mời cậu uống trà, ăn bánh thanh đoàn tử. Thiếu niên ngoan ngoãn, người lớn hỏi gì đáp nấy, lời lẽ mạch lạc, dáng vẻ thanh tú, Mạc thẩm rất thích cậu. Đến khi mặt trời lên cao hơn chút, Mạc Bố thấy sương mù trong thung lũng đều đã tan hết, liền nói:"Nương, con cùng Thù Văn ra hồ nước bắt cá nhặt ốc nhé.

"Lâm Thù Văn xách sọt cá trên tay, men theo đường đi một chút, chợt nhớ tới một chuyện. Cậu nói:"Mạc Bố, ta muốn ra ruộng nhìn một chút, sẽ quay lại nhanh thôi."

Mạc Bố: "Hả, à, để ta đi cùng ngươi?"

Lâm Thù Văn nói: "Được."

Mạc Bố còn tưởng Lâm Thù Văn muốn đi thăm chừng, không nghĩ tới Lâm Thù Văn chạy tới cánh đồng kế bên, đứng chờ một lát, người tới quả nhiên là vị địa chủ kia.

Mạc Bố có cảm giác bị trưởng bối áp chế, da đầu căng lên, không hiểu sao người có tính tình trầm lặng, sợ người lạ như Lâm Thù Văn lại không sợ đại địa chủ?

Đại địa chủ tuy không lớn tuổi như những người giàu có, đầy danh vọng trong thôn, ví dụ như lớn tuổi cỡ trưởng thôn, nhưng Mạc Bố vừa thấy địa chủ, theo bản năng có hơi khúm núm.

Mạc Bố đột nhiên nhanh trí, hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện với địa chủ hả?"

Đôi mắt Lâm Thù Văn cong cong: "Ừm."

Mạc Bố bị gương mặt cười rộ lên của thiếu niên hút hồn, may mà vẫn còn giữ lại được chút lý trí nói: "Vậy ta không qua đó với ngươi đâu, ta ở bên này chờ ngươi."

Lâm Thù Văn: "Được."

Thiếu niên mảnh khảnh tựa bé chim non xanh lơ chạy đến bên cạnh nam nhân cao lớn, nét mặt nhẹ nhàng, nhỏ giọng gọi: "Ông chủ Nghiêm."

Vẻ mặt Nghiêm Dung Chi lộ ra nét dịu dàng hiếm có, hỏi: "Có chuyện vui sao?"

Lâm Thù Văn híp mắt: "Lát nữa ta cùng Mạc Bố ra hồ nước bắt cá, còn có thể nhặt ốc, hôm nay sẽ không ra đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!