Chương 14: (Vô Đề)

Lâm Thù Văn ngồi xổm ngoài ruộng nhìn Nghiêm Dung Chi trồng mầm dưa hấu, xem cực kỳ chăm chú, lông mi bất động cong vút như hai cánh quạt lông vũ.

Nghiêm Dung Chi đưa một cây dưa mầm cho cậu: "Thử xem.

"Thiếu niên cầm mầm dưa hấu cười cười, học theo động tác của đối phương cắm mầm dưa vào trong đất. Sau khi sửa sang mấy cây dưa mầm cho ngay ngắn, Lâm Thù Văn ngửa đầu nhìn trời, vừa dời tầm mắt, không lâu sau, cậu liền trông thấy La Văn đang đánh xe gỗ đi ngang qua bờ ruộng. La Văn dừng xe bên đường, cất giọng hô to:"Tiểu tiên sinh, về nhà mở cửa đi, ta chở ngói đến sân nhà giúp ngươi."

Lâm Thù Văn quay đầu lại nhìn, Nghiêm Dung Chi nói: "Đi thôi.

"Để sửa nhà cũ Lâm gia cần đến mái ngói, còn có mấy chiếc vại lớn đựng bùn đất dùng để lấp đầy mấy chỗ hở. La Văn thúc giục, Lâm Thù Văn cũng không trì hoãn lâu, vỗ vỗ mầm dưa hấu trong đất, vội vàng xách túi vải dẫn đường. Cậu chạy chậm một đường về nhà, dùng chìa khóa mở cửa, định giúp La Văn đem mấy sọt tre đựng mái ngói vào sân. La Văn cười nói:"Sức lực ta lớn, tiểu tiên sinh cứ việc ngồi xem là được."

Lâm Thù Văn lắc đầu, kiên trì nói: "Để ta giúp cho.

"La Văn âm thầm lắc đầu, thiếu niên nhìn yếu đuối nhưng thật ra rất có chính kiến, y nói câu nào cũng không nghe, chỉ trừ chủ tử bên ngoài. Y vỗ vỗ tay:"Ta đi trước nhé, hôm nay còn có việc.

"Lâm Thù Văn tiễn La Văn đi, nhìn quanh khoảng sân chất đầy ngói cùng bùn lầy một lát, rồi ra cửa quay lại ngoài ruộng. Ánh mắt thiếu niên lấp lánh, ôm đầu gối ngồi xổm bên bờ ruộng, tầm mắt nhìn về phía Nghiêm Dung Chi, muốn nói lại thôi. Nghiêm Dung Chi hỏi:"Có gì muốn nói sao?"

Ngón tay Lâm Thù Văn đặt trên đầu gối giật giật, ậm ừ nói: "Ông chủ Nghiêm, ngươi đã giúp ta sửa nhà, còn đem ngói tới nữa, hay là ngươi cứ trừ vào thù lao đi."

Nghiêm Dung Chi không tiếp tục chủ đề này mà hỏi: "Ta đối xử với tiểu tiên sinh thế nào?"

Lâm Thù Văn: "Tốt lắm..."

Nghiêm Dung Chi nhìn cậu: "Ngoài việc mỗi ngày tới đọc sách, những lúc còn lại ngươi chịu qua lại với ta không?

"Lâm Thù Văn gật đầu. Nghiêm Dung Chi:"Vậy chúng ta đã là bằng hữu, sửa nhà là việc bạn bè bình thường giúp đỡ nhau, sau này tiểu tiên sinh mời ta bữa cơm là được rồi."

Lâm Thù Văn buông ngón tay vẫn luôn nắm lấy đầu gối ra: "Ò...

"Cậu vốn không giỏi trong việc giao tiếp xã hội, nhưng trước kia còn ở Lâm gia, người lớn trong nhà đúng là thường xuyên mở tiệc chiêu đãi bạn bè trong tửu lầu tốt nhất trong thành. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Mạc Bố từ xa đã gọi cậu, chạy tới từ bờ sông đối diện. Mạc Bố ngồi xổm ở bờ ruộng, vẫy tay với Lâm Thù Văn, trên tay hình như còn cầm theo cái gì. Lâm Thù Văn giới thiệu với Nghiêm Dung Chi:"Đây là bạn ta, Mạc Bố.

"Nói rồi chạy lên ruộng, khóe miệng nhợt nhạt khẽ nhếch. Mạc Bố đưa đồ trong tay cho cậu, là một con thỏ ngốc nghếch bằng đất nung."Đây là con thỏ ngươi nặn hả? Ông lão làm gốm nói con thỏ đã nung xong rồi, bảo ta tiện đường đem nó cho ngươi.

"Lâm Thù Văn chạm vào chú thỏ ngốc, không nghĩ tới ông lão thật sự giúp cậu nung con thỏ này. Mạc Bố gãi gãi đầu:"Thù Văn, đó là ai vậy?

"Vốn dĩ Mạc Bố định chào hỏi nhưng lại không dám lập tức tới gần. Thần sắc Lâm Thù Văn chăm chú:"Ông chủ Nghiêm, chính là vị địa chủ mới từ bên ngoài trở về."

Mạc Bố giật mình: "Trẻ vậy hả? Ta còn tưởng đại địa chủ phải bằng tuổi cha ta."

Từ xa, Mạc Bố lớn tiếng chào hỏi: "Chào địa chủ gia!"

Khi ở cùng Lâm Thù Văn, thằng nhóc choai choai còn nỗ lực biểu hiện như một vị huynh trưởng ổn trọng đáng tin cậy, nhưng một khi đối mặt với một vị trưởng bối uy nghiêm, ví dụ như vị địa chủ này, người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái từ xa đã làm nội tâm nó đứng ngồi không yên, so với Lâm Thù Văn còn khẩn trương, luống cuống hơn.

Mạc Bố: "Nếu Thù Văn cùng với địa chủ... trồng trọt, vậy ta không làm phiền các ngươi nữa!

"Lâm Thù Văn nhìn Mạc Bố vội vàng chạy xa, dường như hiểu được tại sao đối phương lại chạy nhanh như vậy. Cậu nhấp môi cười khẽ, quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn ngoài ruộng kia. Ông chủ Nghiêm rõ ràng rất tốt, sao Mạc Bố lại sợ người ta vậy chứ? * Lâm Thù Văn quay trở lại ruộng, người bên cạnh tuy không hỏi gì nhưng cậu lại chủ động thẳng thắn, nói:"Mạc Bố là người bạn đầu tiên của ta sau khi vào thôn Bát Bảo, hắn đã giúp ta rất nhiều việc."

Nghiêm Dung Chi nói: "Tính tình tiểu tiên sinh an tĩnh, nếu có thể có một người bạn chân thành để trò chuyện, thì khi ở một mình cũng sẽ không quá cô đơn.

"Lâm Thù Văn trồng xong cây dưa mầm thứ hai, cẩn thận phủ đất lên, dè dặt sợ mình bất cẩn giẫm phải. Sau một lúc, vốn dĩ thiếu niên không nói gì lại vô thức bộc lộ những lời thật luôn giấu thật sâu ở đáy lòng."Tính tình ta là vậy, thích ở yên một chỗ, thích ru rú trong nhà, đọc sách viết chữ, hoặc là làm chuyện khác, chẳng hạn như ngủ, chỉ cần có thể ngây ngốc qua một ngày là ta đã thấy vui.'

Nhưng người khác lại không cho là vậy, họ sợ cậu ở một mình lâu sẽ buồn rồi sinh bệnh, lo lắng cậu không có người bạn nào, tìm mọi cách để thay đổi tính tình sợ người lạ của cậu.

Lâm Thù Văn yên lặng nhìn chằm chằm mầm dưa hấu, Nghiêm Dung Chi hỏi: "Còn con thỏ này?"

Nét mặt Lâm Thù Văn hiện lên một tia hứng phấn, thẹn thùng nói: "Ta giúp ông lão làm việc, con thỏ này là tiện tay dùng bùn nặn thành, không nghĩ ông ấy thật sự nung nó thành hình."

Nghiêm Dung Chi nói: "Trông rất đáng yêu.

"Con thỏ tuy trông hơi ngốc nghếch nhưng lại sống động như thật, có thể nặn ra một con thỏ như vậy thì chủ nhân cũng có chút tài nghệ. Nghiêm Dung Chi tới gần nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, Lâm Thù Văn nắm chặt con thỏ, hỏi:"Sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!