Chương 13: (Vô Đề)

Chạng vạng, Mạc Bố mang theo rau mầm mới đến nhà cũ Lâm gia, Lâm Thù Văn đem mầm bọc bùn bỏ vào sọt tre lót cỏ khô cùng lá cây, ngẩng đầu thấy Mạc Bố có vẻ như muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Sao vậy?"

Mạc Bố rửa tay, từ trong túi lấy đồ được gói trong giấy dầu ra.

"Ta đi ngang qua nhà Xảo thẩm mua bánh khoai sọ trứng muối, ngươi muốn nếm thử không?

"Lâm Thù Văn kinh ngạc. Mạc Bố nói:"Nếu nói đến tay nghề làm điểm tâm trong mấy thôn phụ cận thì Xảo thẩm tốt nhất, nàng thường xuyên làm một ít điểm tâm theo mùa, mọi người ai muốn ăn đều có thể đến nhà nàng mua mấy cái nếm thử."

Vốn dĩ Lâm Thù Văn đang ngồi xổm thu dọn cây mầm, nghe vậy, đầu óc liền có suy nghĩ, rửa sạch tay, nghiêm túc nói: "Cái này của ngươi mua, ta nếm thử một chút là được rồi, còn lại ngươi ăn."

Mạc Bố hiểu được tính tình có qua có lại của Lâm Thù Văn: "Được, ngươi nếm thử đi.

"Lâm Thù Văn nghiêm túc ăn thử nửa miếng điểm tâm được bẻ ra, khoai sọ được nghiền nát, vị tinh tế, đậm đà, kèm theo đó là mùi thơm nhẹ nhàng của trứng muối, hòa cùng vị ngọt dịu. Giá đường tương đối cao, người dân thường dùng hoa làm điểm tâm, hoặc dùng quả nghiền thành nước. Tuy không có vị đậm như đường, nhưng vị ngọt thanh của hoa quả hòa quyện với khoai nghiền đúng là vừa đẹp. Mạc Bố hỏi:"Thấy sao?"

Ánh mắt Lâm Thù Văn lấp lánh, thành thật nói: "Ngon lắm."

Cậu ghi nhớ trong lòng, rồi quay sang hỏi Mạc Bố chỗ ở của Xảo thẩm.

Mạc Bố vừa rời đi không lâu, hai người dân trong thôn tìm đến nhà, muốn cậu viết giùm mỗi người bọn họ một phong thư.

Lâm Thù Văn viết thư lấy tiền, cất kỹ tiền vào túi, nhìn trời sắp tối, cầm chặt túi tiền đến nhà Xảo thẩm.

Số người đến mua khoai nghiền trứng muối của Xảo thẩm không ít, phần lớn đều là con nít, khi Lâm Thù Văn đến hỏi thì chỉ còn mấy cái.

Cậu chờ mấy đứa nhỏ cầm điểm tâm chạy đi rồi mới vào sân nhà Xảo thẩm, cách một cánh cửa bếp đã ngửi được mùi bánh vừa mới hấp chín.

Xảo thẩm chưa gặp cậu bao giờ, mở miệng hỏi: "Ngươi là con cái nhà ai thế, lớn lên trắng trẻo xinh đẹp quá.

"Thấy cậu là ca nhi, Xảo thẩm càng thêm tò mò. Lâm Thù Văn nói:"Ta là Lâm gia...

"Vừa nói Lâm gia, người trong thôn liền biết ngay. Xảo thẩm nói:"Con của Lâm Đại Thành hả?

"Xảo thẩm đã sớm nghe qua tin đồn trong thôn, lúc này đánh giá thiếu niên một lượt từ trên xuống dưới, thầm nghĩ không ngờ Lâm Đại Thành thế mà có thể sinh ra một đứa con có tướng mạo xuất chúng đến nhường này. Lâm Thù Văn rũ mắt:"Xảo thẩm, ta muốn mua điểm tâm của người."

Xảo thẩm cũng không ngại ngùng: "Còn năm cái, ngươi muốn mua nhiều hay ít? Ba văn một cái."

Bằng với giá bánh bao thịt, Lâm Thù Văn âm thầm cắn răng, nghĩ đến ông chủ Nghiêm cao lớn, ăn một cái chắc là không đủ.

"Cho ta hai cái đi.

"Số tiền Lâm Thù Văn kiếm được nhờ viết thư lúc chạng vạng cơ hồ đều lấy ra hết để mua bánh khoai sọ trứng muối, tiền tiêu hết nhanh thật nhưng đáng giá. Cậu nhận bánh trứng muối đã được gói lại cẩn thận, trở lại phòng nhỏ nấu nước rửa mặt. Thiếu niên đứng lặng trong phòng, ngọn tóc vẫn còn ướt, cậu chải chuốt đầu tóc gọn gàng rồi mới cầm đèn đi về phía Nghiêm trạch. Trên đường cậu gặp La Văn đang đánh xe đến, y hỏi:"Tiểu tiên sinh sao lại tự đi?"

Lâm Thù Văn nâng đèn lên chút, nói: "Cũng đâu thể kêu La đại ca mỗi ngày tới nhà đưa đón ta được.

"Cậu đã không còn thân phận thiếu gia địa chủ nữa, giờ chỉ là tiên sinh bình thường, giống mọi người bôn ba vì kế sinh nhai. Ông chủ Nghiêm là ông chủ của cậu, tiêu tiền mời cậu, làm gì có chủ nhân nào mỗi ngày phái người phái xe tới đón một tiên sinh đọc sách bình thường như cậu? Lâm Thù Văn tuy không rành đối nhân xử thế, cũng biết mình yếu đuối quá, nhưng nếu đem sự khách khí của ông chủ Nghiêm coi thành thói quen thì thật sự không ổn lắm. La Văn nói:"Ta cũng tới rồi, tiểu tiên sinh vẫn nên lên xe ngựa trước đi, chủ tử kêu ta tới đón ngươi, nếu đón không được, quay về còn phải chịu phạt."

Thiếu niên đoan chính ngồi trên xe ngựa, nói: "La đại ca, sau này ta tự đi đến Nghiêm Trạch là được, không cần đặc biệt tới đưa đón đâu."

Ý cười La Văn vẫn không giảm: "Việc này ta không làm chủ được, chờ tiểu tiên sinh gặp mặt chủ tử, thương lượng lại với chủ tử đi."

Lâm Thù Văn: "..."

Trong lòng cậu không tự tin lắm, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng nhỏ xíu: "... Vậy để ta thử xem.

"* Đêm xuân se lạnh, trong căn phòng ngủ nằm sâu nhất trong dinh thự, cửa sổ chính vẫn còn mở. Nghiêm Dung Chi dường như chẳng hề cảm nhận được cái lạnh, hắn ngồi trên ghế dựa sát cửa sổ, mái tóc đen ẩm ướt rũ xuống, trường bào đen tuyền bao bọc thân hình thon dài. Hắn làm như vô ý giở sách, thấy đã đến giờ, kéo màn trúc che cửa sổ lại, cản bớt gió xuân lạnh lẽo đang thổi tới, không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Lâm Thù Văn thò gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn vào cửa, khẽ gọi:"Ông chủ Nghiêm, ta tới rồi."

Thiếu niên ngoan ngoãn văn tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt đặt một quyển tập thơ thật dày, dựa theo trình tự trang sách mỗi ngày mà từ từ đọc.

"Ý của bài thơ này là...", Lâm Thù Văn li. ếm đôi môi khô khốc, nhận lấy ly trà Nghiêm Dung Chi đẩy tới, cậu nói: "Cảm ơn ông chủ Nghiêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!