Hôm sau, Lâm Thù Văn dậy thật sớm.
Sáng sớm mùa xuân trời rét buốt, cậu quấn chặt áo ngoài, đứng cạnh cửa sổ nhìn cây chuối tây bên ngoài, hít vài hơi không khí trong lành, rồi chợt nhớ ra gì đó, lập tức đem than lửa còn lại đêm qua chuyển xuống bếp.
Lâm Thù Văn nấu cháo, hấp hai cái bánh bao, đem rau khô mua từ chỗ Mạc thẩm ra hâm nóng.
Cháo trắng cùng một ít dưa muối, coi như khai vị.
Lâm Thù Văn ăn đến khi no bụng, dùng giấy dầu gói mấy cái màn thầu còn dư lại, đặt vào trong túi vải đeo trước người.
Cậu vào trong sân lấy mấy cái sọt tre, cẩn thận bỏ phân bón cho cây mầm vào trong, túi nước treo ở đai lưng.
Lâm Thù Văn đứng tại chỗ, chợt ngửa đầu, đôi mắt nhìn bầu trời râm mát, suy nghĩ một lúc rồi mang theo cây dù trúc cùng đồ đạc ra ngoài.
Trời đầy mây, một đàn chim trắng từ dưới thung lũng bay lên, lượn lờ trên đồng ruộng hoang vắng.
Chú chim vỗ cánh, thì thầm kêu một tiếng rồi rộn ràng bay đi, lộ ra thân ảnh thiếu niên đi từ xa đến.
Nghiêm Dung Chi đứng trên bờ ruộng nhìn thiếu niên đi tới, khung xương nhỏ, lại gầy yếu, trước người, sau lưng, bên eo, thậm chí trên tay đều có đồ.
Sọt tre cùng túi vải trên người thiếu niên đong đưa, không biết vì sao, đáy mắt Nghiêm Dung Chi hiện lên ý cười rất nhỏ, có chút muốn cười.
Lâm Thù Văn tự giác đi đến trước mặt người đàn ông, vóc người cùng khung xương của cậu đều không bằng đối phương, khuôn mặt trắng nõn ngước lên nhìn, lông mi run run: "Ông chủ Nghiêm, ngươi tới sớm thật."
Nghiêm Dung Chi nói: "Vừa mới tới khoảng nửa khắc thôi."
Lâm Thù Văn "Ồ
"một tiếng, gò má hơi ửng hồng. Đêm qua trước khi về cậu mơ màng hồ đồ hỏi ông chủ Nghiêm một câu, vừa rồi lại thấy ông chủ Nghiêm đứng bên đường vẫn luôn nhìn mình, còn tưởng người ta cố ý đợi cậu. Lâm Thù Văn gỡ sọt tre xuống, đưa cho Nghiêm Dung Chi xem."Đây là hạt giống cùng cây mầm ta mua ở nhà Mạc Bố, Mạc Bố nói tầm hai ba tháng là có thể thu hoạch trước một vụ."
Nghiêm Dung Chi giúp cậu đặt dù giấy ở cạnh bờ ruộng, Lâm Thù Văn nói: "Sáng sớm có gió, trời còn âm u, khả năng sẽ có mưa."
Nghiêm Dung Chi: "Ừ.
"Lâm Thù Văn thấy đối phương chỉ đem theo công cụ cuốc đất, không có đồ che mưa, môi hơi hé nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Lâm Thù Văn bắt đầu trồng rau mầm, đôi lúc lặng lẽ quay đầu nhìn thửa đất bên cạnh, phát hiện ông chủ Nghiêm làm việc nhà nông rất nhanh. Ánh mắt bị đối phương phát hiện, Lâm Thù Văn sửng sốt, Nghiêm Dung Chi xách chiếc cuốc sắt đi về phía cậu. Thiếu niên ngồi xổm ở đồng ruộng, hai chân lún trong bùn, ngửa đầu:"Ông chủ Nghiêm."
Nghiêm Dung Chi nhìn một lát, nói: "Rau mầm trồng gần nhau như vậy không có lợi cho việc phát triển, có thể tách chúng ra rồi trồng xa nhau chút."
Lâm Thù Văn nhìn hạt mầm mình chuẩn bị trồng trong tay, môi mấp máy, đem nó trồng ở xa hơn chút.
Cậu dời phân nửa rau mầm ở phía trước đi, Nghiêm Dung Chi giúp cậu xử lý một ít.
Khoảng nửa khắc sau, Nghiêm Dung Chi quay đầu thấy thân mình thiếu niên đang ngồi xổm ngoài ruộng lảo đảo, duỗi tay ôm lấy cậu, đỡ eo để cậu ngồi vững.
Lâm Thù Văn hoảng hốt, có hơi xuất thần, cậu lắc lắc đầu, lọn tóc đen rũ trên vai rơi xuống, lướt qua hổ khẩu (*) bàn tay Nghiêm Dung Chi.
(*) chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Nghiêm Dung Chi nhíu mày, nhìn chằm chằm đôi môi thiếu niên nhanh chóng trở nên trắng bệch: "Đầu choáng váng à?"
Một lát sau, Lâm Thù Văn chậm rãi gật đầu, ngượng ngùng mở miệng: "Đầu choáng váng, chân tê quá."
Nghiêm Dung Chi hỏi: "Đứng lên được không?"
Lâm Thù Văn mượn sức từ cánh tay Nghiêm Dung Chi để đứng lên, nhưng hai chân không có chút sức nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có hơi khẩn trương, thần sắc ẩn nhẫn vặn vẹo, mặt nhỏ nhăn thành cái bánh bao.
Nghiêm Dung Chi nhìn ra chân thiếu niên không cử động được, dùng sức ở cánh tay ôm người lên, cứ thế ôm trong ngực để người dựa vào mình chậm rãi thả lỏng hai chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!