Thôn Bát Bảo không có đại phu, người dân địa phương sinh bệnh thì tự uống thuốc theo kinh nghiệm, nếu quá nặng thì thuê xe ngựa vào thành để đại phu khám, nếu có tiền, có thể mời đại phu về nhà.
Thương đội theo Nghiêm Dung Chi trở về cũng có đại phu, ở một chỗ khác trong thôn Bát Bảo. La Văn dắt ngựa ra khỏi chuồng, chạy nhanh đến nhà Tần Nguyên, xách thanh niên đang ngủ đến không biết trời trăng mây nước gì ra cửa.
Thanh niên mặc áo quần bằng vải mắt mở không nỗi:
"Ông đây lên núi hái thuốc cả một ngày, vất vả lắm mới ngủ được một chút, ngươi mang ta đi đâu? Chủ tử bị bệnh à?"
La Văn lắc đầu: "Có người bệnh, ngươi tới nhìn xem.
"Tần Nguyên nghi hoặc, nếu chủ tử không bệnh, cần gì hơn nửa đêm đến làm phiền hắn, hay là địa vị của người đó không đơn giản? Đèn dầu ở Nghiêm Trạch mờ nhạt, đến sân trước phòng ngủ của chủ nhân, ánh sáng càng thêm mờ ảo. Tần Nguyên thấy thiếu niên ngủ trên giường chủ tử, kinh ngạc không nói được gì. Nghiêm Dung Chi nói:"Khám cho em ấy xem."
Tần Nguyên gật đầu: "Vâng.
"Bắt mạch kiểm tra, không có vấn đề gì, chỉ là... Tần Nguyên ăn ngay nói thật:"Chủ tử, thân thể của vị công tử này kém quá, cùng tuổi với cậu ta, trừ khi là ăn xin nghèo túng ngoài đường mấy ngày không ăn, không có ai trưởng thành ốm yếu đến vậy.
Cậu ta ngất xỉu vì cơ thể suy yếu, từ trước đến giờ ít khi ăn uống đầy đủ, chỉ cần một chút mệt mỏi là cơ thể không chịu được."
La Văn lẩm bẩm: "Đói quá à.
"Về Lâm Thù Văn, trong thôn Bát Bảo còn có một ít lời đồn, Nghiêm Dung Chi thường ngày thích thanh tịnh, có lẽ chưa từng nghe qua, nhưng La Văn thích náo nhiệt, vừa đến thôn không lâu, cơ bản biết hết mọi thứ, cho nên tự nhiên cũng hiểu những nhận xét như vậy về Lâm Thù Văn. Y kể lại những lời đồn của hương dân về Lâm Thù Văn cho chủ tử nhà mình, lại hỏi:"Cần tra một chút về Lâm công tử không?"
Nghiêm Dung Chi: "Không cần."
Chờ đến khi Lâm Thù Văn thấy thích hợp, tự nhiên sẽ nói cho hắn biết, nếu bây giờ đi tra, chỉ sợ sẽ làm thiếu niên kinh sợ thêm.
Mọi người đều ra khỏi phòng, Nghiêm Dung Chi ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn gương mặt khi ngủ của thiếu niên.
Lâm Thù Văn gầy đến mức cằm nhọn hoắt, không biết mơ thấy gì khiến cậu không vui, đôi môi nhợt nhạt mím lại thành một đường.
Nghiêm Dung Chi chưa kịp dời mắt đi liền bắt gặp đôi mắt hé mở mờ sương của thiếu niên.
Lâm Thù Văn ngơ ngác đối diện ánh mắt dừng trên người mình, bỗng nhiên đứng dậy, đầu óc lập tức choáng váng.
Sắc mặt cậu trắng bệch, cánh tay theo bản năng đỡ lấy cánh tay đang vươn ra của Nghiêm Dung Chi, dựa vào sự nâng đỡ của đối phương, cơ thể mới bớt khó chịu phần nào.
"Ông chủ Nghiêm?"
Cậu si ngốc hỏi: "Ta ngủ quên à?"
Nghiêm Dung Chi có hơi bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Tiểu tiên sinh ngất xỉu."
Lâm Thù Văn: "Hả..."
Nghiêm Dung Chi nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt thâm thúy: "Sao lại không ăn cơm?"
Lâm Thù Văn: "..."
Tựa như chột dạ, cậu vội cụp mắt, hàng mi dài tựa cánh quạt khẽ rung động.
Nghiêm Dung Chi không định để cậu lừa gạt cho qua chuyện này, tuy chưa tiếp xúc lâu với cậu nhưng cũng đã hiểu đại khái thói quen lảng tránh theo bản năng của thiếu niên.
Trước giờ có thể một mắt nhắm một mắt mở, nhưng liên quan đến sức khỏe, người còn ngất trước mặt mình, sao có thể lừa gạt cho qua được.
Người đàn ông hơi cúi người, khi đến gần, trên cổ có mùi hương khô ráo ấm áp, giống mùi gỗ nhẹ nhàng tỏa ra.
Đầu Lâm Thù Văn càng cúi càng thấp.
Nghiêm Dung Chi kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, thoáng nhìn sắc mặt trắng tuyết của thiếu niên sắp chìm vào đệm chăn, không tiếng động thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!