Chương 10: (Vô Đề)

Trời tối dần, Lâm Thù Văn sợ gặp mặt quá nhiều thôn dân, trước khi chạng vạng đã quay về nhà.

Nhà cửa hai bên ven đường mịt mờ sương khói, từng nhà nhóm lửa nấu cơm, phụ nữ cùng trẻ con đều đang ở nhà chờ những người đàn ông ra đồng trở về ăn cơm cùng nhau.

Cửa sổ nhà cũ Lâm gia hắt vào chút ánh sáng.

Lâm Thù Văn đem bộ đồ đã phơi cả ngày vào phòng, nấu nước, bên trên để hai cái gậy gỗ, trên gậy là một cái chén để chưng trứng vịt, rồi hâm nóng bánh bao.

Làm xong những việc này, cậu có hơi mệt, ngồi trên ghế gỗ xuất thần nhìn ánh lửa bập bùng.

Cơ thể bận rộn ngoài ruộng hoang hơn hai canh giờ khiến cậu ăn không tiêu, tay chân mệt mỏi, từ cánh tay đến eo nặng như đeo chì, hai đùi căng đau.

May mà trong nhà không cần chẻ củi mỗi ngày, số lượng củi đốt còn lại đủ dùng bốn, năm ngày, sau khi về nấu nồi nước nóng, hâm bánh bao lại là được.

Cậu dùng cái muỗng gỗ múc trứng vịt đã chưng chín, ăn mấy miếng, rồi cắn chiếc bánh bao đã được hâm nóng mềm xốp.

Miễn cưỡng ăn hết nửa chén trứng chưng, Lâm Thù Văn chậm rãi ăn vỏ bánh bao, cuối cùng đem phần còn lại trong chén bỏ vào sọt tre, rồi dùng nước ấm lau người, rửa tay chân xong thì mệt mỏi ngã xuống giường.

Thể lực tiêu hao quá mức khiến mí mắt Lâm Thù Văn nặng nề, thở hơi nhanh, vùi mặt vào đệm chăn bông, giống như mèo con cuộn tròn lại ngủ.

Nhớ tới việc đến nhà ông chủ Nghiêm đọc sách, Lâm Thù Văn thấy lòng không yên, trước khi ngủ trời hãy còn sáng, lúc tỉnh lại ngoài trời đã tối đen, khắp nơi xám xịt.

Đúng lúc này, La Văn đánh xe ngựa đến trước cửa, vừa kêu một tiếng, Lâm Thù Văn quay đầu, bước chân loạng choạng ra mở cửa cho đối phương.

La Văn nhìn khoảng sân tối đen như mực, đèn cũng không thắp, bèn hỏi: "Tiểu tiên sinh nghỉ ngơi sớm vậy à?"

Lâm Thù Văn che miệng ngáp một cái: "Ban ngày ra ruộng làm việc, lúc về có ngủ một lát."

Cậu vội xốc lại tinh thần: "La đại ca, ngươi chờ ta dọn dẹp một chút."

La Văn: "Được."

Nói xong còn tri kỷ đưa đèn trên tay cho Lâm Thù Văn: "Tiểu tiên sinh đi cẩn thận, coi chừng ngã."

Lâm Thù Văn nhấp môi, khóe miệng nhợt nhạt cười: "Cảm ơn La đại ca."

Sợ La Văn chờ lâu, Lâm Thù Văn vội vàng thu dọn, còn đem đèn trả lại cho đối phương.

Nửa khắc sau, Lâm Thù Văn đến đại trạch Nghiêm gia, giống như tối qua, cứ theo lẽ thường đọc chút sách cho chủ nhân Nghiêm trạch.

Nghiêm Dung Chi mới tắm xong, trên người vẫn còn vương chút hơi thở mát mẻ.

Lâm Thù Văn ngồi gần đối phương, để tránh tị hiềm, cậu lặng lẽ rũ mắt xuống, dán vào trang sách, không dám nhìn lung tung.

Trên bàn ngoại trừ nước trà, còn có chút điểm tâm nhỏ tinh xảo, hương vị tương đối ngọt thanh. Nghiêm Dung Chi không ăn mấy món đó, ban ngày La Văn gợi ý mới kêu bếp làm mấy món hợp khẩu vị của người trẻ tuổi.

Thiếu niên cúi đầu, để lộ hàng mi cong vút, an tĩnh đọc sách, nhìn rất gầy gò.

Nghiêm Dung Chi nói: "Nếu có khát hay đói bụng, trên bàn có chút nước trà và điểm tâm, tiểu tiên sinh không cần câu nệ.

"Lông mi Lâm Thù Văn run run, đáp nhẹ mình đã biết, trên thực tế chỉ uống trà giải khát, không đụng đến đồ ăn. Buổi tối La Văn đưa cậu về, như bình thường mời cậu ăn khuya, sau đó đưa thức ăn đã đóng gói cho cậu. Lâm Thù Văn vội xua tay, gấp đến độ nói chuyện cũng nhanh hơn bình thường:"Ta không thể nhận được."

Nhìn bộ dáng quýnh lên của thiếu niên có hơi đáng thương, tựa như đã bị khi dễ, La Văn nói: "Được được, không ăn cũng không sao."

Sau khi La Văn đưa Lâm Thù Văn về rồi quay lại Nghiêm Trạch, thấy hơi khó xử, hôm sau đã đến nói với chủ tử: "Tiểu tiên sinh nhút nhát, đêm qua sau khi ta cho cậu ấy mấy phần thức ăn khuya được nhà bếp đóng gói, chưa kịp nói câu nào, nhìn cậu ấy cứ như sắp khóc tới nơi.

"Mấy năm nay lang bạt bên ngoài, bất kể mưa gió La Văn đều đi theo chủ tử, chưa gặp ai mong manh như vậy, chỉ cần nói một câu thôi cũng giống như muốn làm người ta vỡ vụn. Nghiêm Dung Chi:"Biết rồi."

La Văn không đoán được ý của chủ tử, thấy chủ tử không lên tiếng, người trẻ tuổi lại thích điểm tâm, y còn định ngày nào cũng chuẩn bị một ít.Trời tờ mờ sáng, những giọt sương sớm vẫn còn vương trên lá cây chuối tây sau cửa sổ, nông dân người lên núi, người xuống đồng, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!