Huyện Phong Dương xưa nay ít có chuyện náo nhiệt, nếu thật sự có chuyện lạ xảy ra, tin tức trong huyện sẽ được truyền đi với tốc độ nhanh chóng mặt.
Hôm nay không tốt, trời âm u như muốn mưa.
Ngoài cửa lớn dinh thự Lâm gia trong huyện, thỉnh thoảng có bá tánh đi ngang, mọi người đều đứng lại thảo luận, như thể muốn nghe một chút tin tức bát quái.
Lâm Quảng Lương đang là địa chủ của huyện, trước giờ hành xử cao sang, chỉ mỗi cổng dinh thự thôi, dù là hoa văn hay hai con sư tử đá đều toát ra vẻ xa xỉ, không hề che giấu việc bản thân có tiền có bạc.
Những địa chủ như vậy, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Nhưng Lâm Quảng Lương chỉ có một vị chính thê, cũng từng nạp vài vị tiểu thiếp, nhưng ở cạnh không bao lâu, những vị tiểu thiếp này đều lần lượt chết bệnh.
Sau khi cưới chính thê Tạ Hứa Cô, vất vả mấy năm mới có con, không biết vì nguyên nhân gì, ông ta không nạp thiếp nữa, lại rất ngoan ngoãn nghe lời chính thê, đứa con của họ tự nhiên sinh ra đã ở sẵn vạch đích, ngậm muỗng vàng lớn lên.
Sự việc phát sinh ở Lâm gia chính là chuyện xảy ra trên người vị công tử Lâm Thù Văn.
Lâm Thù Văn từ nhỏ đã nhận hết yêu thương, những đứa nhỏ sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, hơn phân nửa đều sẽ kiêu ngạo, tính tình ương bướng.
Huống chi huyện Phong Dương chỉ là một góc nhỏ thuộc An Châu, núi cao hoàng đế xa, dù chỉ là địa chủ huyện nhỏ, nhưng quyền lực thì chẳng nhỏ chút nào.
Nhưng Lâm Thù Văn lại chẳng hề giống những con cháu hào môn luôn ra oai tự đắc, cậu từ nhỏ đã dịu dàng hiền lành, ít giao du bên ngoài, những bá tánh trong huyện cũng ít gặp mặt vị tiểu công tử địa chủ này.
Dù chưa gặp mặt, mọi người đều nghe không ít tin về Lâm Thù Văn.
Ví dụ như diện mạo Lâm công tử xuất chúng, không hề giống với Lâm đại địa chủ và vị phu nhân của ông ta, người khác đều không hiểu sao hai người có thể sinh ra đứa con xinh đẹp đến thế.
Nghe nói tiểu công tử địa chủ, lúc nhỏ cơ thể ốm yếu, vừa mới sinh ra đã điếc hai tai.
Lại ví dụ như, cũng là tin tức truyền tới truyền lui mấy ngày gần đây.
Lâm Thù Văn không phải con của địa chủ.
Lâm Quảng Lương dù đã nghiêm cấm người trong dinh thự lan truyền tin tức, nhưng cũng không ngăn được người hầu lắm mồm, ba phải nói hết mọi chuyện ra ngoài, đến mức toàn bộ mọi người ở huyện Phong Dương đều biết.
Bình thường mỗi ngày Lâm Quảng Lương đều đi gặp những người bạn lâu năm, nhưng giờ ông ta đã đóng cửa nhiều ngày không ra khỏi nhà, sắc mặt cũng càng ngày càng kém.
Đến đêm hôm qua, ông ta tìm đại phu hạ thuốc vào đồ ăn, sau khi Lâm Thù Văn bị dược làm cho mê man thì đại phu liền cho bọn họ nhân định quan hệ huyết thống.
Kết quả đã có.
Lâm Quảng Lương kêu hạ nhân giữ cửa ngoài đuổi các bá tánh đang âm thầm vây xem đi, lòng dạ không yên đi qua đi lại trong đại sảnh rộng lớn.
Tiếng khóc nức nở của vợ ông ta dần dần truyền đến, Tạ Hứa Cô mặc cẩm y xanh biếc, áo bông khoác ngoài đỏ rực như xuân đến, bước chân vội vàng lướt qua hành lang, còn chưa vào cửa, bà đã khóc đến đỏ bừng mắt nhìn Lâm Quảng Lương.
Lâm Quảng Lương bị tiếng khóc của bà làm phiền lòng: "Bà đã khóc lâu lắm rồi."
Tạ Hứa Cô nói: "Nó không phải con chúng ta...", rồi không nhịn được mà lẩm bẩm,
"Thảo nào, thảo nào, ta cùng lão gia cơ thể luôn mạnh khỏe, đại phu lại nói chúng ta sinh ra đứa nhỏ bị điếc bẩm sinh, chuyện lạ như vậy. Không nghĩ đến đã nuôi nó mấy năm, hóa ra nó không phải con ruột của chúng ta."
Việc ôm sai con này Lâm Quảng Lương cùng quan phủ đã điều tra rõ ràng, tin tức truyền về cũng nói, vị thiếu gia Lâm gia thật bị ôm sai ở nông thôn đang trên đường đến huyện Phong Dương, người cũng đã sắp đến.
Mà Lâm Thù Văn hóa ra là con của một người thợ mộc, từ nhỏ cậu đã si mê khắc gỗ, từ bề ngoài cho đến tính cách đều không giống một ai trong hai người bọn họ.
Lâm Quảng Lương thở dài.
Tạ Hứa Cô ôm lấy một bên cánh tay của Lâm Quảng Lương, nước mắt lã chã rơi: "Lão gia, chúng ta phải đón con mình về, đứa con chân chính của ta cùng lão gia."
Đối với việc này, Lâm Quảng Lương cùng Tạ Hứa Cô khiếp sợ mấy ngày, nhớ lại đủ loại chuyện, hơn nữa còn vì vậy mà sinh ra ngăn cách, cuối cùng ý muốn vẫn là đón đứa con ruột thịt quay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!