Chương 9: (Vô Đề)

Nhậm Khinh Thu – người mà trong mắt nhiều người tuy không có gì xuất sắc, thế nhưng nhờ gương mặt xinh đẹp mà trong giới Omega lại có nhân duyên đặc biệt tốt.

Gần đây, việc cô bị phạt đứng ở sân huấn luyện đã truyền đi khá xa, khiến những người quen biết cô khi gặp trên đường đều tò mò hỏi thăm không biết cô đã phạm phải chuyện gì.

Nhậm Khinh Thu cũng không hề che giấu, thẳng thắn nói rằng mình đã đắc tội với một vị thủ tịch lớp bốn tính khí không tốt, khiến ai nấy nghe xong đều tỏ ra đồng cảm.

Hôm nay, khi đang đứng bên đường trò chuyện cùng vài người, từ xa Nhậm Khinh Thu đã nhìn thấy một nữ nhân mặc chế phục màu đen đang đi tới.

Người kia bước đi đầy khí thế, từng bước vững vàng mạnh mẽ, khiến người ta không khỏi chú ý.

Chỉ liếc một cái, Nhậm Khinh Thu đã nhận ra người đó là ai.

Tinh thần cô lập tức tỉnh táo, chào tạm biệt người bên cạnh rồi chủ động bước về phía người kia:

"Quan lớn."

Bạch Dư Hi liếc nhìn cô một cái, rồi ngay lập tức đổi hướng đi, giống như hoàn toàn không thấy sự tồn tại của cô vậy.

—— Chạy trốn thật nhanh.

Nhậm Khinh Thu cũng đổi hướng theo sau.

"Quan lớn." Cô gọi lại.

Bạch Dư Hi như thể không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Nhậm Khinh Thu bật cười, rảo bước nhanh hơn để theo kịp.

Dù vẻ mặt Bạch Dư Hi không thay đổi, khí thế vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng Nhậm Khinh Thu lại nhận ra cô đang bước ngày càng nhanh.

"Quan lớn, cổ họng của ngươi đỡ hơn chưa?"

Nhậm Khinh Thu chắp tay sau lưng, vừa đi vừa hỏi từ phía sau.

Lúc này, Bạch Dư Hi đột ngột dừng lại, nghiêm nghị quay đầu lại nhìn cô:

"Không liên quan gì đến ngươi."

Hiển nhiên, cổ họng của cô đã hồi phục khá tốt, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo.

Nhậm Khinh Thu nhìn biểu cảm của cô, dường như không hề biết sợ là gì, vẫn cười vui vẻ:

"Ngươi không cần nghiêm túc như vậy đâu, ta chỉ muốn quan tâm ngươi một chút thôi."

"Không cần."

Bạch Dư Hi đáp ngắn gọn.

"Sao lại không cần? Không phải người ta vẫn nói 'phải xem đồng chí như người thân, yêu thương chiến hữu như người nhà' sao? Ngươi với ta vừa là đồng chí, vừa là chiến hữu. Vậy nên ta quan tâm ngươi chẳng phải cũng giống như đang quan tâm người nhà sao?"

—— Đường hoàng.

Câu nói này, thật sự không giống lời của một người hay đi học muộn và hiện tại đang bị phạt đứng mỗi ngày. Bạch Dư Hi nghe xong liền nhíu mày.

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

Cô vừa hỏi vừa đưa tay đặt lên chuôi quân đao ở bên hông.

Nhậm Khinh Thu liếc nhìn cặp găng tay cô đeo, cười gượng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!