"Không sao chứ?"
Nhậm Khinh Thu có phần thót tim khi thấy người vừa rồi suýt ngã, giờ đã được mình đỡ lại.
Mấy ngày gần đây, vì lần xâm nhập phòng cơ mật trước đó mà việc canh phòng càng thêm nghiêm ngặt. Nhậm Khinh Thu đang tính toán cách khác để đột nhập thì bất ngờ thấy một người suýt ngã xuống từ bậc cầu thang.
Người đó ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Nhậm Khinh Thu.
Thân hình của cô ấy rất thu hút.
Chiếc áo sơ mi đen của bộ đồng phục đã thấm mồ hôi, phần cổ cũng lấm tấm ướt. Sau khi được Nhậm Khinh Thu đỡ dậy, cô gái chẳng nói một lời nào, chỉ liếc cô một cái lạnh tanh.
Vẻ mặt của Omega ấy sắc lạnh, kiêu ngạo như thể coi trời bằng vung.
Chỉ liếc nhìn một chút, rồi không chút khách sáo, cô ấy đưa bàn tay đeo găng da đen lạnh lùng gạt tay Nhậm Khinh Thu ra khỏi người mình.
— Giúp người một chút mà đến câu "cảm ơn" cũng không thèm nói?
Nhậm Khinh Thu nghĩ vậy, cảm thấy người này thật khó gần, nhưng cũng chẳng nói gì thêm, chỉ nhún vai xoay người bỏ đi:
"Ừ, không sao là được rồi..."
Nhưng cô chưa kịp bước đi thì bị người kia nắm lấy vai kéo lại.
Từ cổ Omega tỏa ra một mùi hương ngọt nhẹ, thoang thoảng như hoa chanh, vừa dịu dàng ấm áp vừa khơi gợi một cảm giác mơ hồ đầy h*m m**n.
— Dấu hiệu của kỳ ph*t t*nh.
Nhậm Khinh Thu ngay lập tức nhận ra, định lùi ra sau, nhưng đối phương lại giữ chặt lấy cô.
"Hử?"
"Có thể... dìu tôi về ký túc xá được không?"
Dù đang nhờ vả người khác, nhưng giọng nói ấy vẫn đượm vẻ miễn cưỡng, mang theo một tiếng thở dài không cam tâm.
Nhậm Khinh Thu vốn định từ chối cho xong chuyện, nhưng khi thấy đầu ngón tay người kia hơi run lên vì không chịu nổi, cô lại ngập ngừng giây lát, rồi thở dài, trực tiếp bế ngang người đó lên.
Cô ôm sát Omega vào lòng:
"Thế này dễ chịu hơn chút chưa?"
Omega không đáp, chỉ im lặng nhìn cô, rồi hơi chần chừ gật đầu, ngón tay yếu ớt nắm lấy vai cô.
"Ừm."
— Nhìn cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Nhậm Khinh Thu ôm Omega đi dọc hành lang về phía khu ký túc xá.
Thân thể của Omega rất mềm mại, như một con mèo nhỏ. Cô ấy tựa đầu vào vai Nhậm Khinh Thu, hô hấp nhẹ nhàng, mang theo mùi hương chanh thoang thoảng nơi cổ.
— Mùi thơm này đúng là gây nghiện.
Trong giây phút đó, trong đầu Nhậm Khinh Thu hiện lên hình ảnh làn da trắng mịn dưới lớp cổ áo đồng phục đen, khiến cô vô thức liếc sang người trong lòng.
"Nhìn cái gì?"
Giọng nói mang chút đe dọa vang lên sát bên tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!