Nhìn thấy Nhậm Khinh Thu nở nụ cười, Bạch Khanh Tiêu hít sâu một hơi rồi chậm rãi đứng lên:
"Được, vậy ta sẽ chờ xem biểu hiện của ngươi trong kỳ liên kết."
Bạch Khanh Tiêu liếc mắt nhìn thoáng qua Bạch Dư Hi đang ngồi trước mặt, nói:
"Ta còn có việc. Hẹn gặp lại sau kỳ liên kết."
Nói xong, nàng vung tay ra hiệu cho Lục Thượng úy, thản nhiên dặn dò:
"Lục Ninh, đưa các cô ấy đi."
Thấy Lục Thượng úy đã mở cửa, Nhậm Khinh Thu mỉm cười phất tay với Bạch Khanh Tiêu, gương mặt vẫn đầy thoải mái:
"Vậy thì—"
Cô vốn định buông một câu như "Ta cũng sẽ chờ mong biểu hiện của chuẩn tướng", nhưng vừa mới mở miệng, Bạch Dư Hi đã liếc mắt cảnh cáo.
Thấy ánh mắt ấy, Nhậm Khinh Thu biết điều rút lại ý định, không nói gì thêm.
Hai người được Lục Thượng úy nhanh chóng đưa ra khỏi phòng, lên một chiếc xe chuyên dụng của quân bộ. Vì là xe quân dụng nên quá trình xuất phát được rút gọn, không cần nhiều thủ tục, xem như đi thẳng một mạch.
Trên đường đi, Bạch Dư Hi không nói một lời.
Nhậm Khinh Thu nghiêng đầu nhìn gương mặt có phần trầm mặc của nàng, rồi khẽ cười, nâng cằm hỏi:
"Quan lớn, sao ngươi trông nghiêm túc vậy?"
Bạch Dư Hi nhíu mày, quay sang nhìn cô:
"Ngươi nghĩ xem?"
"Ta... ta không rõ lắm." Nhậm Khinh Thu vẫn cười nhẹ.
"Vừa rồi thái độ của ngươi không thể nghiêm chỉnh hơn được một chút sao?"
Bạch Dư Hi không vui nói. Nàng rõ ràng trước đó đã nhắc nhở Nhậm Khinh Thu, nên cảm thấy không thể có vấn đề gì...
Nhưng vừa nghĩ đến thái độ của cô khi nãy, nàng liền khẳng định: Alpha trước mặt căn bản không nghe lọt một chữ nào nàng dặn.
"Ta còn tưởng mình đã rất đoan chính rồi đấy."
Nhậm Khinh Thu nhún vai, ôm lấy hai tay, "Vả lại, ta còn chưa trách ngươi đâu, Quan lớn ngươi lại trách ta trước rồi."
"Ngươi còn định oán trách ta?" Bạch Dư Hi híp mắt.
"Dĩ nhiên, Quan lớn, ngươi nói là đưa ta đi gặp người nhà của ngươi."
Nhậm Khinh Thu mỉm cười, "Vậy mà cái thái độ đó mà gọi là người nhà sao?"
Bạch Dư Hi im lặng nhìn cô, ánh mắt như ra hiệu "Ngươi nói tiếp đi".
"Ta nghĩ mẹ ngươi sẽ hoan nghênh ta nhiệt tình, coi ta như người trong gia đình. Ai ngờ nàng nói đến việc ngươi và ta cứ như là tận thế đến nơi rồi."
"Tính cách ta thế nào ngươi biết mà. Nàng nói ta như vậy, ta đương nhiên phải đáp lại vài câu. Kết quả là biến thành thế này."
Nhậm Khinh Thu thở dài, vẻ mặt vô tội như không liên quan.
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!