Chương 43: (Vô Đề)

"Quan lớn, tại sao không tiếp tục?"

Nhậm Khinh Thu lười biếng mở mắt, nhìn sang Bạch Dư Hi, khẽ cong môi cười.

Nghe âm thanh có chút ngả ngớn bên tai, Bạch Dư Hi cảm thấy lưng mình vì đổ mồ hôi mà hơi ướt. Nhưng nàng vẫn cố nhắm mắt, nghiêm túc tĩnh tâm. Trong bóng tối, nàng cảm nhận được ngón tay của Nhậm Khinh Thu đang nhẹ nhàng bò lên lòng bàn tay mình...

"Quan lớn, ngươi tỉnh rồi sao?"

Nhậm Khinh Thu khẽ nghịch ngón tay Bạch Dư Hi, giọng trầm thấp như mê hoặc.

Ngón tay của Alpha chạm vào khiến lòng bàn tay Bạch Dư Hi như bị k*ch th*ch, thần kinh nàng dường như mềm đi. Lông mày đang cau lại cũng hơi giãn ra.

Nàng cảm thấy, nếu còn tiếp tục thế này, lý trí của nàng sẽ bị lay chuyển.

Nhậm Khinh Thu khẽ thở dài, rồi ghé sát tai nàng:

"Quan lớn, nếu ngươi còn giả vờ ngủ, ta sẽ hôn ngươi đấy."

"..."

Vừa dứt lời, Bạch Dư Hi lập tức mở mắt.

Và điều nàng nhìn thấy đầu tiên, chính là khuôn mặt Nhậm Khinh Thu chỉ cách mình chưa đầy một tấc, đôi mắt đối diện đang tròn xoe nhìn mình chằm chằm:

"Cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi à?"

Bạch Dư Hi nhìn nàng vài giây, cổ họng bỗng khô khốc, ánh mắt khẽ liếc đi chỗ khác:

"Ngươi mới là người giả vờ ngủ."

Nhậm Khinh Thu nhìn nàng chăm chú, nghiêm túc nói:

"Quan lớn, ta không giả vờ ngủ. Ta chỉ là người ngủ không sâu thôi."

Thật ra Nhậm Khinh Thu cũng không nói sai. Vừa nãy giúp Bạch Dư Hi dọn đống tài liệu xong, cô tựa vào ghế sofa cạnh đó, định nghỉ một lát thì ngủ thiếp đi. Nhưng trong lúc mơ hồ, cô cảm nhận rõ ràng có người lại gần mình.

Mùi hương chanh hoa nhè nhẹ trong hơi thở khiến cô lập tức nhận ra đó là Bạch Dư Hi — vì chỉ có người này mới mang mùi hương dễ chịu như vậy.

Chỉ cần nàng đến gần, Nhậm Khinh Thu sẽ nghe rõ hơi thở của nàng, giống như được vây quanh bởi một tầng chanh hoa ấm áp.

Cô biết, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào mặt nàng, có thể kéo nàng vào lòng mình...

Khi khoảng cách càng lúc càng gần, Bạch Dư Hi bất chợt hít một hơi — hơi thở đó khiến trái tim Nhậm Khinh Thu như hụt một nhịp. Cô tưởng tượng ra khoảng cách giữa hai gương mặt đã gần đến mức nào.

— Loại động vật họ mèo to xác này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Bạch Dư Hi càng lúc càng áp sát, đỉnh đầu của nàng cọ vào mũi Nhậm Khinh Thu, nhẹ nhàng lướt qua má cô, giống như một con mèo con đang làm nũng. Thần kinh Nhậm Khinh Thu tê dại, cảm thấy như bị chọc ngứa.

Cô chỉ mong Bạch Dư Hi đừng dừng lại.

Cô muốn nàng chui vào lòng mình, dù nàng muốn làm gì — cắn, cào hay gì đi nữa — cô đều sẵn sàng đón nhận, chỉ cần nàng đến gần.

Thế nhưng, tóc của Bạch Dư Hi ngứa quá khiến cô không nhịn được mà hắt xì một cái.

— Rõ ràng chỉ còn một chút nữa thôi...

Tỉnh táo lại từ mớ suy nghĩ, Nhậm Khinh Thu thở dài, nghiêm túc hỏi:

"Giả vờ ngủ là ngươi mới đúng, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!