"Bởi vì giải liên kết mười năm trước... thật sự rất đặc sắc."
Ánh mắt chân thành của Bạch Dư Hi khiến tâm trí Nhậm Khinh Thu bất giác quay về thời khắc năm ấy – khi chiếc cúp được nâng cao.
Dưới sân khấu, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Họ nhìn vào chiếc cúp danh giá trong tay cô, và cũng nhìn nụ cười đắc ý, rực rỡ như mọi khi của cô – hoàn toàn tự tin, hoàn toàn tỏa sáng.
Ngày hôm đó, hoa nở rộ khắp cả phía Đông.
Từng bó hoa, từng chiếc mũ bay lên giữa không trung, những tiếng reo hò vang vọng như sóng trào bờ biển, từng đợt lại dâng cao hơn trước, cuộn trào đến tận bầu trời...
Chứng kiến khung cảnh ấy, ai mà không cảm thấy tự hào?
Đó là khoảnh khắc vinh quang thuộc về riêng cô.
Chỉ là, những khoảnh khắc đỉnh cao như thế... rồi cũng mờ nhạt dần trong ký ức của người khác, tan biến trong lặng lẽ.
Tỉnh lại từ dòng ký ức đó, Nhậm Khinh Thu tiếp tục thong thả bóc quýt, đưa từng múi đến trước mặt Bạch Dư Hi:
"Công nhận, đội vô địch năm đó đúng là rất mạnh."
"Diệp Hiền và Ứng Thuân bây giờ đều đã là Thiếu tá. Tỉnh Trác thì lên làm Cục trưởng Khai phá Cục, còn Khổng Hựu Hi... nghe nói là người có khả năng lên Thiếu tướng cao nhất trong số đó."
Nhậm Khinh Thu khẽ nhếch môi, cười như có như không:
"Nếu nghĩ như vậy thì đội hình năm đó, trừ một người không biết lai lịch, còn lại ai cũng xuất sắc."
Nghe cô nói vậy, Bạch Dư Hi im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi đáp:
"Ta với ngươi... đều chỉ là học viên trong trường, chưa tới trình độ có thể coi thường bất kỳ ai."
Tay đang bóc quýt của Nhậm Khinh Thu khựng lại, cô kinh ngạc liếc nhìn Bạch Dư Hi – như thể không tin nổi người vừa nói ra câu đó chính là cô ấy.
Căn phòng lập tức chìm trong yên lặng.
Bạch Dư Hi xoay sang nhìn vẻ mặt có phần ngạc nhiên của Nhậm Khinh Thu:
"Sao đột nhiên im lặng?"
"... Không có gì."
Thật ra, câu nói vừa rồi rất không giống với tính cách thường thấy của Bạch Dư Hi – người luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, có chút ngạo mạn. Bình thường cô hẳn đã chế giễu câu chuyện ấy, nhưng lần này... lại không.
Nhậm Khinh Thu hiểu rất rõ – Bạch Dư Hi đang cố bảo vệ ai đó, và cô cũng biết rõ người đó là ai.
Chính vì vậy, cô vừa buồn cười, vừa cảm thấy... ấm lòng.
Cô chậm rãi bẻ lấy một múi quýt, đưa lên miệng Bạch Dư Hi:
"Há miệng."
Bạch Dư Hi nhìn vào mắt cô, rồi hơi do dự... cắn lấy múi quýt.
"Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết nói rằng ghét ta thôi."
Nhậm Khinh Thu cười, nâng nhẹ cằm mình:
"Ý gì?"
Bạch Dư Hi cau mày, múi quýt vẫn còn nửa trong miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!