Chương 33: (Vô Đề)

—— Bao giờ mới kết thúc cái liên kết này đây?

Nhìn những người phía trước đang đầy hứng khởi chờ đợi buổi họp sau vòng thi đấu khu vực, Nhậm Khinh Thu lười biếng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cô cảm thấy mình thực sự bị tra tấn đến chịu không nổi, chỉ mong liên kết sớm kết thúc cho rồi. Suốt cả ngày hôm nay, cứ mỗi lần cô vừa mở miệng nói gì, Bạch Dư Hi lại trừng mắt nhìn cô một cái. Trong lòng rõ ràng có lời muốn nói, vậy mà một chữ cũng không dám thốt ra. Cảm giác như từng lời nói, từng hành động của cô đều bị Bạch Dư Hi kiểm soát nghiêm ngặt – từ âm lượng giọng nói đến cả tốc độ phản xạ, cứ như thể hệ thống điều khiển của cô bị giám sát toàn diện.

—— Sắp bị ép đến phát điên mất.

Ở trong phòng huấn luyện mà còn thấy đỡ, chứ ngồi một chỗ cả ngày như hôm nay khiến tinh thần cô bị tra tấn còn ác liệt hơn cả thể xác.

Nhậm Khinh Thu tổng kết lại tình cảnh thê thảm của mình: sau khi mất quyền tự do ăn uống và đi vệ sinh, giờ đến lượt quyền tự do nói chuyện và làm việc cũng bị tước đoạt nốt. Mới chừng này tuổi đã có cảm giác như bị tuyên án tù chung thân vậy.

Cô liếc nhìn Bạch Dư Hi vẫn đang bận rộn thu dọn tài liệu. Bạch Dư Hi cau mày, chiếc mũ sĩ quan đen đổ bóng lên khuôn mặt khiến cô trông nghiêm nghị hơn hẳn bình thường.

Mặc dù tất cả mọi người đã rời khỏi, Bạch Dư Hi vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, thậm chí cả tư thế cũng không thay đổi chút nào...

Nhậm Khinh Thu biết, hôm nay người mệt nhất chính là Bạch Dư Hi. Suốt cả ngày cô ấy gần như không nghỉ ngơi, liên tục giảng giải chiến thuật, phân tích rồi truyền đạt lại cho từng đội viên.

—— Chủ nghĩa công lợi của giới tư bản thực sự đáng sợ, ngay cả với bản thân cũng chẳng nương tay.

Nhậm Khinh Thu thở dài một hơi, bước đến phía sau Bạch Dư Hi, tay nhẹ nhàng đặt lên tựa ghế của cô. Ngay sau đó, cô đưa tay phải ra, khẽ che đi đôi mắt đang chăm chú của đối phương:

"Quan lớn, mọi người đều đi rồi, ngươi cũng nên nghỉ một chút đi."

Trước mắt đột nhiên tối sầm lại khiến vai Bạch Dư Hi hơi giật lên.

Cô biết Nhậm Khinh Thu đã đến gần, và với tính cách của người kia, nếu không có chuyện gì thì chắc chắn không đến. Vì thế, cô đã đề phòng từ trước. Chỉ là, cô không ngờ Nhậm Khinh Thu lại che mắt mình như thế.

Bạch Dư Hi nghĩ mình nên lập tức gạt tay cô ấy ra, nhưng hơi ấm lòng bàn tay và mùi tin tức tố kim ngân nhẹ nhàng ấy lại khiến cô trong khoảnh khắc... nhắm mắt lại.

Cô bỗng nhận ra mình thực sự mệt mỏi, đến mức không còn sức để đưa tay gạt tay người kia ra nữa...

Rõ ràng một phút trước cô còn nghĩ mình có thể tiếp tục làm việc.

—— Nhậm Khinh Thu, thật sự là một Alpha ảnh hưởng đến năng suất làm việc.

Bạch Dư Hi hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục tinh thần từ trạng thái lười biếng bị ép ra do người kia mang đến:

"Ta vẫn còn việc chưa làm xong."

Nghe vậy, Nhậm Khinh Thu chỉ muốn thở dài.

—— Cố chấp đến mức không chịu nổi. Với tính cách làm việc này, chắc chắn sau này mệt đến kiệt sức cho xem.

Cô nhẹ nhàng đặt đầu của Bạch Dư Hi tựa vào phần lưng ghế xoay trong phòng họp:

"Việc của ngày mai thì để mai làm. Hôm nay nên nghỉ ngơi đã. Người khác đều đi rồi, ngươi còn ở lại làm gì?"

"Ta đang phân tích tư liệu cần dùng cho ngày mai."

Bạch Dư Hi ngẩng đầu lên, cằm hơi hếch.

—— Chăm chỉ thật đấy.

Nhậm Khinh Thu cau mày, cúi người xuống sát tai Bạch Dư Hi, nói nhỏ:

"Quan lớn, ta nói rõ luôn, hiện tại cơ thể ngươi không chỉ là của một người. Ta hy vọng ngươi có ý thức của một người đang mang thai."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!