Bạch Dư Hi đến trước giờ hẹn với Tô Mân, có mặt ở sân huấn luyện lúc đúng bảy giờ.
Không thấy Tô Mân xuất hiện, Bạch Dư Hi liếc nhìn thời gian ghi ở cuối bảng điện tử, sau đó nhanh chóng chỉnh lại găng tay, đeo kính bảo hộ và tai nghe. Gương mặt không hề có chút cảm xúc, cô cầm súng lên, nhắm vào mục tiêu phía xa rồi bắt đầu khai hỏa.
Cô bắn liên tục, không có lấy một giây dừng lại. Không lâu sau, cánh cửa phía sau vang lên tiếng mở.
"Xin lỗi, Dư Hi, tôi đến trễ."
Tô Mân vội vã chỉnh lại quần áo, lấy kính bảo hộ và tai nghe từ quầy chứa đồ phía sau rồi nhanh chóng chạy về phía sau Bạch Dư Hi.
Bạch Dư Hi không quay đầu lại, vẫn tập trung vào việc bắn súng như trước, thái độ xa cách và lạnh lùng không thay đổi. Tốc độ bắn của cô vẫn nhanh và chính xác, như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện muộn của Tô Mân.
Vỏ đạn liên tục rơi xuống sàn, phát ra âm thanh "lách tách" giòn giã.
Tô Mân nhìn nghiêng khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Dư Hi, trong lòng bỗng có chút ngẩn ngơ.
Khi Bạch Dư Hi bắn viên đạn cuối cùng, Tô Mân vừa định vỗ tay khen ngợi thì cô đã yên lặng tháo tai nghe đặt sang một bên.
"Tô Mân, cậu đến muộn mười một phút." Bạch Dư Hi khẽ nói.
"A?"
Tô Mân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Dư Hi, mím môi. Dù lớn tuổi hơn, cô vẫn cảm thấy áp lực trước ánh mắt ấy, giống như không thể ngẩng đầu lên nổi.
"... Xin lỗi." Cô ngượng ngùng lấy từ phía sau ra một ly cà phê, nói: "À, đúng rồi, cái này là cho cậu."
"Tôi nhớ cậu thường uống cà phê ở quán này, nên thấy trên đường đi thì mua luôn. Cũng vì thế mà trễ một chút."
Bạch Dư Hi liếc nhìn ly cà phê trong tay Tô Mân, rồi đặt khẩu súng xuống một cách cẩn trọng.
"... Cảm ơn."
Tô Mân nghe cô nói cảm ơn một cách xa cách, liền bật cười.
"Cảm ơn gì chứ, mua cà phê cho cậu là chuyện nên làm mà."
Bạch Dư Hi nhận lấy ly cà phê. Dù cô biết không nên để Tô Mân hành động như vậy, nhưng rõ ràng đối phương vẫn sẽ làm thế. Vì vậy, cô không nói thêm lời nào.
Khi cầm lấy ly cà phê, ngoài hương vị bạc hà nhẹ vốn quen thuộc từ pheromone của Tô Mân, Bạch Dư Hi còn ngửi thấy một mùi ngọt khác khiến cô cảm thấy không thoải mái — vị ngọt quá nồng, giống như quả vải.
Bạch Dư Hi không biểu lộ gì, uống một ngụm cà phê rồi dừng ánh mắt trên gương mặt Tô Mân, sau đó lại cúi mắt xuống mà không nói gì thêm.
Dù thái độ của Bạch Dư Hi rất khách sáo, nhưng việc cô chịu uống ly cà phê khiến Tô Mân cảm thấy rất hài lòng.
Hiện tại cô đã tốt nghiệp từ khu giáo dục phía Bắc. Dù vậy, Tô Mân từng là thủ khoa lớp Bốn, và nhớ lại khi xưa, cô không khỏi thở dài:
"Cậu bắn ngày càng giỏi, nhanh nhẹn hơn cả lúc tôi còn học lớp Bốn nữa."
"..."
Bạch Dư Hi như ngầm thừa nhận, im lặng uống cà phê.
Thấy cô thậm chí chẳng biểu lộ một chút khách sáo nào, Tô Mân khẽ cụp mắt, cười khổ.
— Cũng khó trách nhiều người sau lưng gọi cô là "Nữ vương".
Bạch Dư Hi lạnh lùng, khó gần. So với cô...
So với Bạch Dư Hi, An Trĩ Chân đúng là một Omega yếu đuối và đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!