Chương 29: (Vô Đề)

Nhậm Khinh Thu bước đi bên cạnh Bạch Dư Hi, ánh mắt liếc nhìn khoảng cách giữa vai hai người:

"Chỉ là, trong kỳ liên kết này, ta chỉ có thể đặt ngươi và đứa trẻ kia ở vị trí quan trọng nhất. Có đoạt được quán quân hay không, kỳ thực với ta cũng không quan trọng lắm."

Bạch Dư Hi liếc sang nàng, giọng nói vẫn bình thản như thường:

"Chỉ cần ngươi làm được những gì ta yêu cầu, chúng ta nhất định sẽ giành được quán quân."

"Rất tự tin đấy." Nhậm Khinh Thu khẽ cười.

Bạch Dư Hi không đáp lại, chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng.

Hai người cứ thế chậm rãi đi tới trước cửa ký túc xá của Bạch Dư Hi. Nhậm Khinh Thu nhìn bóng lưng nàng, mỉm cười:

"Quan lớn, ngươi không mời ta vào phòng ngồi một chút sao?"

Bạch Dư Hi đưa tay lên tay nắm cửa, động tác thoáng dừng lại, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi:

"Ta cảm thấy không cần thiết... Hôm nay cũng đã muộn rồi, chuyện cần nói cũng đã nói xong. Nếu còn chuyện gì, mai lúc huấn luyện hãy nói tiếp."

Nhậm Khinh Thu nhìn thấy động tác khẽ lắc đầu của Bạch Dư Hi lúc nói chuyện, bỗng nhịn không được đưa tay xoa đầu nàng một cái.

"..."

Bạch Dư Hi lập tức trừng mắt, trầm mặc vài giây rồi không nói một lời, nắm lấy tay Nhậm Khinh Thu kéo ra khỏi đầu mình, ánh mắt sắc lạnh như dao.

— Dữ dằn thật.

Nhậm Khinh Thu nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Bạch Dư Hi, thầm nghĩ hành động vừa rồi của mình giống như không phải v**t v* một con mèo nhỏ, mà là chạm trúng vùng cấm không nên đụng vào.

— Đuôi của nàng... lẽ nào mọc trên đỉnh đầu?

Nhậm Khinh Thu ôm lấy tay mình, mỉm cười:

"Ngươi ghét bị người khác sờ đầu đến vậy sao?"

"..."

Bạch Dư Hi dường như đang cân nhắc gì đó, im lặng vài giây rồi mới trả lời:

"Không phải ghét, nhưng không được phép tùy tiện sờ."

Nói xong câu đó, nàng liền lạnh mặt mở cửa bước vào phòng.

Nhậm Khinh Thu lại có cảm giác như vừa nghe được thứ gì đó khiến mình vui vẻ. Nàng bất ngờ kéo lấy cổ áo Bạch Dư Hi, kéo nàng quay lại.

"Làm gì vậy?" Bạch Dư Hi cau mày nhìn nàng.

Nhậm Khinh Thu mỉm cười, nhìn vẻ mặt hơi giận của nàng:

"Quan lớn, ngươi có thể nói trước cho ta biết được không, thời gian ngươi cần ta cung cấp tin tức tố là bao lâu một lần?"

"..."

Bạch Dư Hi dừng lại một chút, ánh mắt quét sang Nhậm Khinh Thu:

"Chờ ta cần, ta sẽ gọi ngươi."

— Sao lại cảm thấy giống như bị lừa vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!