Chương 25: (Vô Đề)

—— Chính mình lúc đó đầu óc nóng lên, đồng ý với Bạch Dư Hi đi tham gia "liên kết" làm cái quái gì chứ?

Nhậm Khinh Thu vừa đi vài bước ra khỏi phòng huấn luyện, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Dư Hi vẫn đang thờ ơ tiếp tục luyện đao như chưa từng xảy ra chuyện gì.

—— Thật sự khiến người ta bực bội.

Nhậm Khinh Thu cảm thấy tính cách của Bạch Dư Hi đúng là chọc giận người đến cực điểm. Bình thường cái người này cứ ngẩng cao đầu, dáng vẻ cao ngạo đến mức khiến người khác khó chịu, cằm thì cứ hất lên như thể sợ người ta không thấy nó đẹp đến nhường nào.

Cô thở dài một hơi.

Thật ra, lúc nãy cô chỉ muốn mang đóa hoa kia tặng cho Bạch Dư Hi.

Bởi vì đóa hoa đó rất hợp với khí chất của Bạch Dư Hi. Cô muốn nhìn cánh hoa ấy lướt nhẹ qua vùng cổ của người đó...

Thế nhưng, không ngờ cô vừa đến gần đã bị Bạch Dư Hi mắng cho một trận.

Cô hiểu Bạch Dư Hi muốn nói gì, cũng hiểu nhiều người nghĩ rằng nếu đã quyết định làm việc gì thì phải ngồi lì một chỗ luyện tập không ngừng.

Nhưng Nhậm Khinh Thu nghĩ rằng mỗi người đều có cá tính khác nhau.

Chẳng khác nào một con chim thì không thể học được cách bơi như cá – ai cũng có lối sống riêng.

Có những việc phù hợp với người này, nhưng lại không phù hợp với người khác. Nhưng Bạch Dư Hi lại không bao giờ nghĩ như vậy.

"Sách..."

—— Vì sao cứ phải khó tiếp cận với người này như thế chứ?

Với Nhậm Khinh Thu, ngoài một vài người cô không muốn tạo mối quan hệ, thì hầu như cô chẳng mâu thuẫn với ai. Dù có không thân, ít nhất cũng có thể cư xử nhã nhặn, giữ một chút phép lịch sự.

Thế nhưng với Bạch Dư Hi, cô cảm thấy toàn bộ khả năng xã giao của mình như bị vô hiệu hóa.

Từ tận đáy lòng, Nhậm Khinh Thu cảm thấy mình và Bạch Dư Hi không hợp nhau ở bất cứ điểm nào.

Ví dụ như về gu thẩm mỹ – cô thích những thứ đẹp đẽ, còn bộ đồng phục đen sì của Bắc Quân thì cô cực kỳ chán ghét. Ngay từ đầu cô đã thích ăn mặc bắt mắt, nếu được phép thì đã sớm trang điểm lộng lẫy mỗi ngày rồi.

Còn Bạch Dư Hi thì sao? Ngày thường đã vậy, đến cả ngày nghỉ cũng chỉ mặc nguyên bộ quân phục đen thui. Đến mức từ cái nút áo đến đôi găng tay cũng không chịu bỏ, giống như sợ ai đó nhìn thấy điều gì bí mật dưới lớp quần áo kia vậy...

Nói đến cùng, Nhậm Khinh Thu yêu thích sự tự do.

Bảo cô phải ngồi một chỗ làm việc lặp đi lặp lại như cái máy, cô không chịu nổi.

Thế nhưng Bạch Dư Hi lại giống như sinh ra là để làm những việc như vậy. Cô ấy có thể cấm dục khổ luyện tại một chỗ suốt ngày không chán, có thể uống mấy thứ dinh dưỡng tệ đến mức không nuốt nổi, miệng thì suốt ngày lải nhải quy tắc quy định, sống theo thời khóa biểu nhà trường như cái đồng hồ hẹn giờ.

Còn quá đáng hơn, không chỉ tự hành hạ bản thân, Bạch Dư Hi còn muốn người khác cũng phải làm giống mình. Hễ không hài lòng với thái độ của cô, là liền mang danh "quan lớn" ra để ép buộc, thậm chí dọa nạt. Tính cách thì khó chịu, lúc nào cũng nóng nảy.

Ai cũng có lối sống riêng chứ. Nhậm Khinh Thu từ đầu đã không chịu được kiểu người thích ra lệnh.

Vấn đề ở đây là — các cô có quan điểm hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhậm Khinh Thu yêu thích cuộc sống hưởng thụ.

Cô thích ngắm cảnh, thích hoa tươi, thích tìm hiểu những loài động thực vật kỳ lạ. Cô thích nghe nhạc, xem người khác chơi nhạc cụ, khiêu vũ, trò chuyện linh tinh.

Cô yêu những điều nhỏ bé trong cuộc sống, sẵn sàng trả giá vì một khoảnh khắc hạnh phúc vụn vặt.

Cô chưa bao giờ là kiểu người bị ràng buộc bởi kỷ luật.

Cô sẵn sàng đi từ Bắc vào Nam chỉ để uống một ly rượu, cũng không ngại đứng giữa biển lớn, ngồi thuyền nhỏ chờ từng đợt sóng lớn vỗ vào, chỉ để nhìn thấy một con cá voi, cảm nhận những tia nước biển như mưa rơi từ trên trời xuống...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!