Nếu như Nhậm Khinh Thu nghe thấy những lời nhận xét từ Phương Thượng tá và Tô Mân về mình, có lẽ cô cũng chỉ nhún vai thờ ơ.
Nghĩ kỹ lại, nói cô không có sức mạnh — đúng, nguyên chủ vốn không có thần lực. Nói cô có thái độ không nghiêm túc — cũng đúng nốt. Giờ đây cô đang trốn học, chẳng phải vậy sao?
Ngoại trừ những việc cô làm trước mặt Bạch Dư Hi, hầu hết những nhận xét của họ về cô đều là sự thật đã rồi. Nhậm Khinh Thu cũng từng thừa nhận rằng mình vốn không thích hợp tham gia liên kết. Và hiện tại, cô đúng là đang rảnh rỗi lười biếng mà thôi.
Toàn bộ sân trường Học viện Quân sự Bắc bộ tràn ngập sắc đỏ của rừng phong, thế nhưng ngay giữa sân lại có một cây hoa nở đầy những bông trắng hình chuông gió.
Những bông hoa này vô cùng xinh đẹp, mang hình dáng như kèn đồng, rủ xuống từ giữa đám lá xanh rậm rạp như một chùm chuông gió... Nhậm Khinh Thu đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn ngắm thật lâu.
"Đây là hoa Đăng Chuông Gió mới có ở Lạp Khắc Tư. Khi gió thổi, hoa sẽ rung lên như chuông gió, bên trong nhụy còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Đến tối, hoa sẽ phát sáng. Nếu gom đủ, ánh sáng của chúng đủ để đọc sách đấy."
Giọng nói vang lên từ phía sau. Nhậm Khinh Thu quay lại, người vừa nói chính là Khâu Tân Vũ.
Khâu Tân Vũ nhìn cô cười: "Cậu thích hoa này à?"
Nhậm Khinh Thu cúi xuống nhặt một bông Đăng Chuông Gió rơi trên đất, xoay trong tay nghịch nghịch.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy loài hoa này, cô đã nghĩ — nếu nó được cài lên mái tóc của Bạch Dư Hi, khi nàng đẫm mồ hôi, lắc đầu nói chuyện, hẳn sẽ tạo nên một bức tranh rất đẹp...
"Ừ, thích đấy." Nhậm Khinh Thu gật đầu thừa nhận.
Khâu Tân Vũ nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt Nhậm Khinh Thu khi chơi đùa với bông hoa, có phần thất thần. Cuối cùng, cô cũng mỉm cười: "Tớ cũng thích."
"Giờ không phải tiết học à? Cậu làm gì ở đây?" Nhậm Khinh Thu hỏi.
Khâu Tân Vũ cười: "Tớ ra đây lấy tài liệu theo yêu cầu của giáo quan. Còn cậu thì sao? Nếu bị Bạch thủ tịch bắt gặp, cậu lại bị phạt đấy."
"Vậy cứ để nàng phạt đi, tớ không sợ."
Nhậm Khinh Thu cười khẽ, không để tâm chút nào.
Hai người cùng đi thêm một đoạn, sau đó Khâu Tân Vũ quay lại lớp học, còn Nhậm Khinh Thu thì cầm bông hoa trong tay, không biết làm gì tiếp, bèn đi đến lớp số sáu.
Lớp sáu cũng nằm giữa rừng phong, chính là nơi Bạch Dư Hi thường huấn luyện.
Cô bước tới cửa phòng huấn luyện, quả nhiên trông thấy người đang tập luyện múa đao kia chính là Bạch Dư Hi — vẻ mặt tập trung cao độ.
Nhậm Khinh Thu tựa vào tường, ngắm bóng lưng ấy vài giây, chợt cảm thấy không nỡ phá rối sự tập trung của người kia.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp xoay người rời đi thì Bạch Dư Hi đã cất tiếng:
"Đến làm gì?"
Nhậm Khinh Thu nghe giọng nói liền xoay người, khóe môi cong lên: "Sao chị biết em đến?"
Bạch Dư Hi không trả lời rằng vì vừa nãy Nhậm Khinh Thu bước vào, khí tức của cô — một luồng kim ngân nồng đậm — đã tràn ngập khắp phòng huấn luyện.
Cái loại khí tức không hề thu lại ấy, quá mức lộ liễu, khiến Bạch Dư Hi bực bội.
Cô im lặng xoay người, nhìn thấy Nhậm Khinh Thu đứng sau, tay còn cầm một bông hoa không rõ từ đâu có được.
Thoáng thấy bông hoa ấy, hình ảnh Nhậm Khinh Thu đứng cùng Khâu Tân Vũ lập tức hiện về trong đầu Bạch Dư Hi...
—— Thật kỳ cục.
Bạch Dư Hi lập tức nhíu mày.
"Hai tiết học đầu hôm nay em làm gì?" Cô cố giữ bình tĩnh, hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!