Chương 18: (Vô Đề)

Vào tiết học thứ hai mỗi ngày, trong trường cũng bắt đầu có nhiều học sinh qua lại.

Nhậm Khinh Thu đang đi trên hành lang thì bất ngờ nhìn thấy phía xa mặt đất rải rác đầy văn kiện và giấy tờ in ấn, bay tứ tán theo gió.

Gió vừa lướt qua, vài trang giấy bị cuốn tung lên.

Nhậm Khinh Thu cúi người nhặt chúng lên. Trên một tờ giấy có ghi chép về một cuộc bạo động gần đây ở khu vực phía Đông — số người tham gia, địa điểm và thời gian, cuối cùng còn có dòng chữ: "Thượng tá Khổng Hựu Hi trấn áp bạo động, bị thương."

Cô lật tờ giấy qua mặt sau, nhưng không có thêm thông tin gì.

"Nhậm Khinh Thu?"

Một Omega đang ngồi chồm hổm trên đất nhặt đồ ngẩng đầu lên, thấy rõ người trước mặt là Nhậm Khinh Thu, lập tức cười tươi.

Nhậm Khinh Thu rời mắt khỏi tờ tin ngắn, nhận ra đó là Khâu Tân Vũ, liền đưa tập hồ sơ trên tay cho cô:

"Tin vắn hôm nay à?"

"Đúng vậy," Khâu Tân Vũ cười khổ, "Không cẩn thận làm rơi tung tóe hết."

Nhậm Khinh Thu liền cùng cô gom lại các tài liệu rơi rớt, sau đó đưa trả lại:

"Xem thử có thiếu trang nào không."

Khâu Tân Vũ ôm lấy tập hồ sơ, bước theo Nhậm Khinh Thu, vừa đi vừa kiểm tra: "Cảm ơn cậu nhé. Nếu vừa nãy không có cậu giúp, chắc mình bị giáo quan phê bình rồi."

Nhậm Khinh Thu thoáng mất tập trung, khẽ gật đầu cười: "Lần sau cẩn thận hơn là được."

Khâu Tân Vũ liếc sang hỏi: "Cậu đến đây làm gì thế?"

"À, mình..."

Hai người vừa nói vừa bước vào lớp học, nhưng Nhậm Khinh Thu chưa kịp trả lời xong thì bỗng dưng có một bàn tay nắm chặt sau gáy cô.

Găng tay da lạnh như băng, như chạm vào tuyết, khiến cô khẽ rùng mình.

Quay đầu nhìn lại, người nắm cổ cô không ai khác ngoài Bạch Dư Hi.

Khâu Tân Vũ nhìn thấy Bạch Dư Hi, lập tức rút lui vài bước, giữ khoảng cách.

Bạch Dư Hi nghiêm nghị, biểu cảm không khác ngày thường, rút tay đeo găng lại:

"Sắp vào tiết hai rồi, em còn ở đây làm gì?"

Nhậm Khinh Thu liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tòa nhà giảng dạy.

—— Chẳng phải vẫn còn chưa tới giờ sao?

Cô xoay người lại, nở nụ cười nhẹ:

"Em chỉ đang giúp người ta thôi mà."

Bạch Dư Hi không đáp, lặng lẽ nhìn cô suốt năm giây.

Không thấy biểu cảm gì khác, Nhậm Khinh Thu khẽ liếc xuống mắt cá chân của Bạch Dư Hi:

"Quan lớn, chân của chị hôm nay khá hơn chút nào chưa?"

Bạch Dư Hi cuối cùng cũng nhẹ giọng: "Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!