Chương 16: (Vô Đề)

Nhìn cánh tay của Nhậm Khinh Thu vài giây, Bạch Dư Hi điều chỉnh lại nhịp thở rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào cô:

"Nhậm Khinh Thu, ngươi đang làm gì?"

Nhậm Khinh Thu liếc sang một bên, nhẹ giọng nói:

"Quan lớn, ta đề nghị ngươi đừng nhìn về hướng kia bây giờ."

"Tại sao?" – Bạch Dư Hi hỏi, giọng không còn giữ được bình tĩnh.

Nhậm Khinh Thu hiếm khi do dự, nhưng lần này lại ngập ngừng vài giây mới lựa lời:

"Sẽ khiến tâm trạng ngươi không tốt."

Bạch Dư Hi liếc cô một cái, rồi gạt tay Nhậm Khinh Thu sang một bên.

Nhậm Khinh Thu cảm thấy mình dường như đã hiểu động tác đó có nghĩa là: "Nhìn thấy ngươi, tâm trạng ta cũng đã đủ tệ rồi."

Vừa lúc Bạch Dư Hi nghiêng người qua vai Nhậm Khinh Thu để nhìn, ánh mắt cô lập tức rơi vào cảnh tượng cách đó không xa – nơi Tô Mân và An Trĩ Chân đang đứng rất gần nhau.

Từ khóe mắt, Nhậm Khinh Thu cũng liếc qua phản ứng của Bạch Dư Hi. Cô vốn chỉ định xem thử đối phương có nói gì không rồi rời đi, nhưng cuối cùng lại im lặng đứng đó mãi đến khi hai người kia rời khỏi.

Sự im lặng kéo dài quá mức khiến Nhậm Khinh Thu cũng thấy hơi lo. Cô l**m môi, sợ bị cơn giận của Omega này lây sang, bèn móc ra một túi khăn giấy nhăn nhúm từ trong túi đưa đến trước mặt Bạch Dư Hi.

Bạch Dư Hi nhìn đống khăn giấy xấu xí ấy, lập tức nhíu mày đầy khó chịu:

"Ngươi làm gì vậy?"

Nhậm Khinh Thu nhìn gương mặt hiện rõ chữ "Ta đang rất bực" của cô, trợn mắt, nhưng lại giả vờ như không có gì, nhét lại túi khăn giấy vào áo mình:

"Ta tưởng ngươi khóc rồi."

Là do khoảng lặng đó quá dễ khiến người ta cảm khái, khiến Nhậm Khinh Thu bất giác nhớ lại lần Bạch Dư Hi khóc.

Cô từng thấy Bạch Dư Hi đuổi theo gọi "mẹ" phía sau Bạch Khanh Tiêu. Ngay sau khi tiếng gọi ấy cất lên, Bạch Khanh Tiêu, lúc đó vẫn còn là Thượng tá, chỉ liếc nhìn cô bé rồi lạnh lùng chỉnh lại:

"Thượng tá."

Giọng của Bạch Khanh Tiêu vô cùng nghiêm túc:

"Bạch Dư Hi, ta đã nói bao nhiêu lần, ngươi phải gọi ta là Thượng tá."

Ngay cả một người ngoài như Nhậm Khinh Thu khi đó cũng thấy chấn động trước vẻ lãnh đạm ấy.

Ai trong trường cũng biết, Bạch Khanh Tiêu luôn nghiêm khắc với con gái ruột, với những học sinh không phải huyết thống thì lại càng lạnh lùng, thậm chí có thể gọi là tàn nhẫn.

Lúc này, nhìn bóng lưng Bạch Dư Hi, Nhậm Khinh Thu bất giác nhớ đến hình ảnh cô bé khi đó – đôi mắt đỏ hoe, vừa gọi mẹ xong đã phải quay lại lau nước mắt, nhìn xung quanh chỉ thấy những đứa trẻ khác được cha mẹ dẫn đi.

Vì bóng lưng quá giống nhau nên trong khoảnh khắc, cô còn tưởng rằng người trước mặt lại là đứa bé đang muốn lau nước mắt năm nào.

"Ta? Tại sao ta lại phải khóc?" – Giọng lạnh lùng, ngạo mạn của Bạch Dư Hi kéo cô trở lại hiện thực.

Cô hít sâu một hơi như muốn ổn định lại cảm xúc, rồi định rời đi, dùng quân đao để chống người lên phía trước.

Vẻ mặt lạnh lùng vẫn như thường lệ, nhưng Nhậm Khinh Thu vừa nhìn dáng đi khập khiễng của cô liền lập tức bật thốt:

"Ngươi bị thương ở chân?"

Thật ra, từ lúc thấy Bạch Dư Hi dùng quân đao chống đỡ, Nhậm Khinh Thu đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Giờ thì càng khẳng định nghi ngờ trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!