Một tháng sau, kỳ liên kết kết thúc, Tống Chức Hiền trở về Bắc Bộ, tiếp tục việc phụ đạo cho Bạch Mộc Bắc. Buổi tối hôm ấy, khi hai người đang học, Bạch Mộc Bắc bỗng dưng hỏi một câu không đầu không đuôi:
"Tống Chức Hiền, ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta... có tính là đang giao du không?"
—— "Có tính hay không?"
Nghe câu hỏi đột ngột này, cây bút trong tay Tống Chức Hiền khựng lại.
Từ lần Bạch Mộc Bắc bất ngờ hỏi chuyện tương tự đến nay đã gần một tháng. Nghĩ lại những ngày qua, Tống Chức Hiền cảm thấy mình đã quá dễ tính, đến mức hơi kỳ lạ. Có lẽ do gần đây tâm trạng quá tốt nên mới khiến Bạch Mộc Bắc nghĩ rằng nàng dễ trêu chọc.
—— Thích ăn đòn thật.
Rõ ràng trước đây nàng đã nói nhiều lần rằng Bạch Mộc Bắc phải suy nghĩ kỹ trước khi hỏi. Kết quả là đến tận bây giờ mới mở miệng.
Khi hoàn hồn lại, Tống Chức Hiền nặng nề khép sách, hỏi ngược:
"Bạch Mộc Bắc, vậy ngươi cảm thấy hiện tại quan hệ của chúng ta là gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt Tống Chức Hiền lập tức trở nên âm trầm, toát ra cảm giác nguy hiểm, Bạch Mộc Bắc chột dạ, vội vàng đứng dậy:
"Chúng ta... là đang giao du?"
Nàng liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tống Chức Hiền, lập tức thấy sống lưng lạnh toát. Cảm giác mình đã chọc giận nàng, Bạch Mộc Bắc cẩn thận sửa lời:
"Vậy... ta xem như là học trò của ngươi?"
Tống Chức Hiền khẽ cười:
"Ngươi tối nay sẽ phải huấn luyện gấp đôi."
Bạch Mộc Bắc ngồi trước bàn, bức xúc:
"Tại sao? Hôm nay ta đã hoàn thành hết huấn luyện rồi mà."
Tống Chức Hiền chỉ im lặng nhìn nàng thật lâu. Bị nhìn như vậy, Bạch Mộc Bắc đỏ bừng mặt vì tức, nhưng vẫn tỏ ra cứng cỏi, không sợ hình phạt. Cuối cùng, nàng hậm hực đứng dậy đi huấn luyện.
Khi huấn luyện xong, nằm sõng soài trên sàn, hai mắt hoa lên vì mệt, Bạch Mộc Bắc đưa tay về phía Tống Chức Hiền – người đang đứng nhìn mình từ nãy giờ:
"Tống Chức Hiền, kéo ta dậy đi."
Tống Chức Hiền không đáp.
"Tống Chức Hiền..." Bạch Mộc Bắc bĩu môi, "Ta tức rồi đó."
"Ồ." Tống Chức Hiền đáp gọn, vẫn không dỗ nàng.
Bạch Mộc Bắc thấy nàng thật đáng ghét:
"Kéo ta một cái cũng không được sao?"
Cuối cùng, Tống Chức Hiền khoanh tay thở dài, bước lại kéo nàng dậy. Nàng phủi bụi trên lưng và mông Bạch Mộc Bắc, chậm rãi hỏi:
"Biết sai chưa?"
"Ta sai chỗ nào? Ngươi cảm thấy mình không có chút trách nhiệm nào sao? Chính ngươi không nói rõ, trách ai được?" Bạch Mộc Bắc bực bội vì buổi tối phải huấn luyện cường độ cao.
"Ta thấy cũng phải trách ngươi, ngươi chưa từng nói rõ hai chúng ta có đang giao du không... Ta hỏi vậy cũng không được à?" nàng lẩm bẩm.
Tống Chức Hiền nhìn nàng rất lâu, rồi lạnh giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!