Kết thúc kỳ kiểm tra, Bạch Dư Hi liền mang tài liệu đi đến khu hành chính.
Thượng úy Hàn là một Beta đã ngoài sáu mươi tuổi, thường phụ trách quản lý thông tin cá nhân của học viên. Để chuẩn bị cho kỳ liên kết, ông đã sớm chọn lọc sẵn một phần hồ sơ học viên. Vừa nghe Bạch Dư Hi cần tư liệu, ông lập tức thu xếp danh sách nhân sự và đưa cho cô:
"Ngươi xem thử, có phải là mấy người này không?"
Bạch Dư Hi gật đầu, một số tuyển thủ cô đã quyết định từ trước. Nhận được danh sách, cô bắt đầu rà soát lại tên những ứng viên tiềm năng cho kỳ liên kết năm nay. Trên danh sách này, ghi rõ chi tiết về thành tích cá nhân và hồ sơ hoạt động của từng người.
Do vừa nãy đã xem qua một lượt và lại có kinh nghiệm từ kỳ liên kết năm ba, Bạch Dư Hi thực ra không xa lạ với lý lịch của phần lớn người trong danh sách — ngoại trừ một cái tên: người họ Tiếu.
Thượng úy Hàn cười ha hả, liếc nhìn cô:
"Năm nay đội viên cho kỳ liên kết viễn trình cũng được chọn từ mấy người này à?"
Bạch Dư Hi tay cầm tài liệu, đứng trong văn phòng dừng lại vài giây. Trong thoáng chốc, cô như ngửi thấy một mùi hương kim ngân thoảng qua. Nhưng cảm giác đó khiến cô thấy khó chịu, vô thức siết chặt bản danh sách trong tay.
"Nếu không có gì bất ngờ, chắc là thế."
Nói xong, cô xoay người định rời khỏi.
Nhưng khi đi đến gần cửa sổ, cô dừng lại một lúc rồi quay lại, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Ánh mắt hướng về phía Thượng úy:
"Ngài có biết người Alpha đang đứng ở kia là ai không?"
Thượng úy Hàn chống kính lão, nheo mắt nhìn về phía sân huấn luyện. Người quá đông, ông phải mất một lúc mới nhận ra một Alpha đang đứng dưới tán cây gần sân.
Người kia dáng vẻ uể oải, dựa vào cây như chẳng có xương, dường như đang nói chuyện gì đó với một Omega đi ngang qua.
Đúng lúc Bạch Dư Hi nhìn sang, Alpha đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp đối diện với cô, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt. Cô có thị lực rất tốt, vừa nhìn đã thấy rõ bên dưới mắt trái của người kia có một nốt ruồi nhỏ động đậy theo biểu cảm.
Ngay sau đó, Alpha ấy như đang chào cô, giơ tay lên đầu, chẳng màng thể diện mà khẽ vẫy về phía văn phòng.
Nụ cười của người đó rực rỡ đến mức, Omega bên cạnh cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của nàng ta.
Bạch Dư Hi lập tức cảm thấy da đầu tê rần.
— Người này hoàn toàn không có ý thức đang bị phạt đứng sao?
Thượng úy Hàn nhìn thấy hành động đó thì nét mặt đầy nếp nhăn liền nhăn lại thêm:
"Người học sinh kia... không phải đang chào hỏi chúng ta đó chứ?"
Bạch Dư Hi nghiêm mặt, trầm mặc vài giây:
"Ta không biết."
Cô thà giả vờ như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.
"Nàng có phải còn đang nói gì đó không?" Thượng úy lại hỏi.
Bạch Dư Hi liếc lại phía sân huấn luyện, thấy Nhậm Khinh Thu quả thực đang mấp máy môi, đúng là đang nói chuyện. Nhưng theo trực giác, cô biết chắc chắn lời của người kia tuyệt đối không phải là điều gì nghiêm túc.
"Ta nhớ học sinh đó hình như là tân sinh năm nay, tên là 'Nhậm Khinh Thu' phải không?" Thượng úy nâng kính, hỏi lại.
"'Nhậm Khinh Thu'..." Bạch Dư Hi nhắc lại cái tên.
"Người này thần lực khá thấp, lý thuyết thì không tệ, nhưng thường xuyên xin nghỉ, hình như sức khỏe không tốt, có vấn đề về thể trạng..."
Bạch Dư Hi nghe xong thì nhíu mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!