"Quan chủ khảo, nếu gặp phải người như thế này thì phải làm sao?"
Nhậm Khinh Thu nâng khẩu súng trong tay lên, giọng nói mang chút giễu cợt và xa xôi:
"Trao một vũ khí đơn giản như vậy vào tay người khác, chẳng phải là quá sơ suất sao?"
Ánh mắt Nhậm Khinh Thu quét qua vẻ mặt của Bạch Dư Hi, vốn dĩ nàng muốn nhìn thấy chút hoang mang hay lo lắng nào đó từ đối phương. Thế nhưng không rõ là do đối phương thật sự có đủ tự tin để chế ngự tình huống, hay đơn giản là trời sinh đã lạnh lùng điềm tĩnh. Dù đối diện với họng súng đang chĩa thẳng vào huyệt thái dương, Bạch Dư Hi vẫn khoanh tay, nét mặt không hề thay đổi.
Nhậm Khinh Thu vừa định lên tiếng thì Bạch Dư Hi đã đưa tay ra, chỉ trong chớp mắt đã khống chế được khẩu súng trong tay nàng.
Nhậm Khinh Thu hơi bất ngờ, theo bản năng rụt tay lại.
Nhưng điều khiến người khác không thể hiểu nổi là, rõ ràng Bạch Dư Hi hoàn toàn có cơ hội giật lại khẩu súng, nhưng nàng lại không làm vậy. Thay vào đó, nàng không hề e ngại mà trực tiếp đặt nòng súng vào sau gáy mình, ánh mắt kiên định:
"Có bản lĩnh thì bắn đi."
Cùng lúc đó, một luồng thần lực mạnh mẽ từ Bạch Dư Hi truyền sang bả vai Nhậm Khinh Thu, mang theo cảm giác áp bức rõ rệt.
Nhậm Khinh Thu không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Dư Hi, nàng nghĩ rằng hành động của mình đã đủ ngông cuồng, nhưng không ngờ Bạch Dư Hi còn vượt xa cả tưởng tượng.
"Là thủ tịch học viên của học viện quân sự Bắc Bộ, bất cứ lúc nào có người muốn khiêu chiến ta, ta đều sẽ không ngại tiếp chiêu."
"Chỉ là, nếu ngươi xem ta là địch, thì tức là ngươi đang đối đầu với toàn bộ hệ thống giáo khu Bắc Bộ!"
Ánh mắt Bạch Dư Hi nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Nhậm Khinh Thu:
"Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho kỹ. Sau khi bóp cò, liệu ngươi có thể sống sót rời khỏi đây hay không?"
Một người phải có trái tim sắt đá đến mức nào mới có thể thốt ra những lời này?
Rõ ràng là mình đang cầm súng chĩa vào Bạch Dư Hi, nhưng không hiểu sao, đối mặt với khí thế của nàng, Nhậm Khinh Thu lại cảm thấy bản thân như người sắp bị khuất phục.
Sau một hồi giằng co, Nhậm Khinh Thu bỗng bật cười:
"Quan lớn, ai nói là ta muốn khiêu chiến ngươi?"
Giọng điệu nàng vẫn mang theo vẻ đùa cợt, gọi "quan lớn" nhưng chẳng mang chút tôn kính nào. Từng lời nói ra đều có sự tính toán:
"Ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi, ngươi đừng nghiêm trọng như vậy chứ."
Nói rồi, Nhậm Khinh Thu không hề báo trước, thành thạo mở chốt an toàn rồi lập tức bóp cò, liên tiếp bắn về phía mục tiêu phía bên cạnh.
Hai tiếng súng nổ vang, phá vỡ sự im lặng xung quanh.
Bạch Dư Hi còn chưa kịp lên tiếng thì Nhậm Khinh Thu đã quay lại, lắc lắc khẩu súng trong tay:
"Ngươi thấy không? Vừa rồi là đã mở chốt an toàn."
Khói súng vẫn còn vương trong không khí. Hai viên đạn mà Nhậm Khinh Thu vừa tùy ý b*n r* lại trúng thẳng vào tâm bia.
Khẩu súng AJL823 là mẫu súng ngắn cải tiến với thiết kế hai lớp chốt an toàn. Để bắn được, người dùng phải vừa bóp cò, vừa kích hoạt chốt phụ bằng lực lòng bàn tay. Nếu một trong hai thao tác không đúng, súng sẽ bị khóa và không thể khai hỏa.
"Ta sao dám chĩa một khẩu súng chưa mở an toàn vào vị quan lớn của chúng ta chứ?"
Nhậm Khinh Thu quay lại, cười rạng rỡ nhìn Bạch Dư Hi.
Thật ra, nàng từng nghĩ có thể nhìn thấy chút biểu cảm nào đó từ Bạch Dư Hi, nhưng khi quay đầu lại, vẫn là khuôn mặt lạnh tanh như cũ. Điều này khiến nàng có chút thất vọng.
— Lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, thật tiếc cho gương mặt đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!