"Loài sinh vật này có phần lưng mọc ra cấu trúc dạng lông vũ bất ngờ..."
Trên màn hình lớn đang chiếu các hình ảnh mô phỏng sinh vật nhiều lần, giảng viên đứng trên bục giảng đang thuyết minh về mức độ nguy hiểm của chúng, giọng điệu trầm bổng, đều đều vang lên.
Nhậm Khinh Thu lười nhác mở mắt.
Bên cạnh, Tạ Phi Ngư đang chăm chú ghi chép, nhìn sang cô một cái:
"Sao thế?"
Nhậm Khinh Thu ngáp dài một tiếng, ngồi dậy lười biếng như không có xương:
"Có người đang đi qua phòng học bên cạnh."
Nói rồi, cô khẽ nâng cằm ra hiệu về hướng đó.
Tạ Phi Ngư chẳng mấy để tâm:
"Chuyện bình thường thôi mà?"
Nhưng lời Nhậm Khinh Thu vừa dứt chưa được bao lâu, thì từ phía phòng học bên cạnh vang lên tiếng gõ cửa, như để xác thực lời cô nói.
Tạ Phi Ngư nhìn Nhậm Khinh Thu với vẻ bất ngờ.
Sau tiếng gõ cửa, liền nghe thấy tiếng giảng viên ở phòng bên cất lên đầy khách khí nhưng cảnh giác:
"Có chuyện gì vậy? Sao các người lại tụ tập đông như thế?"
Xem ra ngoài cửa không chỉ có một, hai người.
Từ chỗ ngồi của họ, có thể nhìn rõ qua khe cửa: một nhóm người đang đứng bên ngoài. Một người trong số đó bước tới, bắt đầu giải thích với giảng viên:
"Chúng tôi muốn vào tìm hiểu một vài tình huống từ học sinh nơi này."
"Muốn tìm hiểu tình huống gì?"
"Tối hôm qua, có kẻ lẻn vào phòng cơ mật. Dù các tài liệu chưa bị thất thoát, nhưng để đề phòng bất trắc, chúng tôi muốn kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ học sinh."
Nghe vậy, bên trong phòng học bên kia lập tức xôn xao.
Phòng cơ mật là nơi cất giữ hồ sơ và các tài liệu tuyệt mật, chỉ những người có cấp bậc từ Thiếu tá trở lên mới được phép ra vào.
Đối với đám học viên chưa có quyền hạn như bọn họ, nếu bị phát hiện đột nhập trái phép, nhẹ thì tạm giam, nặng hơn thì hậu quả thật sự khó lường.
Tạ Phi Ngư ngừng viết, căng tai nghe, đồng thời bắt đầu suy luận:
"Tớ thấy khả năng cao là gián điệp từ Ma Gia Đa trà trộn vào."
Học viện Quân sự Bắc Bộ tọa lạc tại Lạp Khắc Tư, vùng biên giới bất ổn, thường xuyên xảy ra xung đột với nước láng giềng Ma Gia Đa – quốc gia luôn dòm ngó lãnh thổ phía bắc.
Vì vậy, việc phái gián điệp sang là chuyện có thể xảy ra. Tuy khó xâm nhập vào quân đội, nhưng để len lỏi vào trường học thì dễ hơn nhiều.
"Ê, Nhậm Khinh Thu," Tạ Phi Ngư ghé sang với vẻ mặt hóng hớt, "Cậu thấy tớ nói có lý không?"
Nhậm Khinh Thu đang ngáp dài thì khựng lại, nhìn hình phản chiếu của mình trên cửa kính, mới nhận ra Tạ Phi Ngư đang nói chuyện với mình.
Cô mới xuyên tới thế giới này vài ngày, vẫn chưa quen với cái tên "Nhậm Khinh Thu". Vì vậy khi nghe gọi, cô chỉ thuận miệng đáp:
"Tớ không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!