Chương 50: (Vô Đề)

Diệp Tri Tầm bước nhanh đến phòng nghỉ của Ngu Lê, trên tay cầm theo bình giữ nhiệt cùng một hộp điểm tâm. Dáng đi vội vàng nhưng không hề e ngại bộ váy dạ hội thướt tha đang mặc, tà váy xẻ cao thậm chí còn tung bay theo từng bước chân dài của cô. 

Cô biết rõ Ngu Lê đã bận rộn cả ngày, giờ này chắc chắn rất mệt và đói bụng. Với dạ dày vốn yếu của Ngu Lê, nếu không ăn đúng giờ, chỉ sợ sẽ khó chịu. Diệp Tri Tầm đoán, việc Ngu Lê gọi mình tới phòng nghỉ thay vì tham dự bữa tiệc cùng nàng hẳn là vì nàng đã quá kiệt sức. 

Khi đến nơi, cô gõ cửa. Chỉ vài giây sau, Ngu Lê mở cửa ra, để lộ hình ảnh hoàn toàn đối lập với khí chất mạnh mẽ, tự tin mà nàng vừa thể hiện trên sân khấu. Lúc này, Ngu Lê trông uể oải và mệt mỏi. 

Chưa kịp nói lời nào, Diệp Tri Tầm đã bị Ngu Lê kéo vào bằng động tác mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng. Sợi dây chuyền nhỏ trên cổ Diệp Tri Tầm bị kéo khẽ, cả người cô lùi lại, dựa vào cánh cửa vừa đóng. 

Ngu Lê hơi nhón chân, tựa đầu lên vai Diệp Tri Tầm. Chóp mũi nàng áp sát vào làn da mịn màng trên cổ Diệp Tri Tầm, hít vào thật sâu như để tìm kiếm sự an ủi. 

Diệp Tri Tầm khựng lại, cảm giác rõ rệt nơi làn da bị chạm vào đang nóng bừng lên. Dù vậy, cô nhanh chóng nhận ra Ngu Lê đang cảm thấy không thoải mái, nên một tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, đỡ nàng tựa vào mình. 

"Tỷ tỷ, vất vả rồi. Chị đói bụng chưa? Ăn một chút gì đó lót dạ trước, được không?" Giọng cô dịu dàng, hơi trầm thấp. 

Ngu Lê khẽ lắc đầu, thì thầm: "Chờ một chút." 

Nàng không chỉ mệt, mà dạ dày thực sự khó chịu. Nhưng lúc này, thứ nàng cần nhất không phải thức ăn mà là một chút hương tin tức tố từ Diệp Tri Tầm để trấn tĩnh và hồi phục tinh thần. 

Tuy nhiên, tin tức tố của Diệp Tri Tầm không tự nhiên phát ra, nhất là khi cô không đang đến kỳ. Cảm thấy thất vọng vì chẳng ngửi được gì, Ngu Lê bắt đầu muốn giải phóng tin tức tố của chính mình, hi vọng có thể "k*ch th*ch" Diệp Tri Tầm một chút. 

Nhưng đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. 

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên. 

Diệp Tri Tầm và Ngu Lê đều bất giác quay đầu về phía cửa. 

Đứng trước phòng nghỉ là hai Omega – Hoắc Cẩm Miên và Ngu Hi, mỗi người đều mang ánh mắt đầy ẩn ý nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt.

Ngu Lê nghe thấy tiếng gọi "A Tầm" từ bên ngoài, là giọng của Ngu Hi. Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tri Tầm, trong lòng cảm thấy một chút khác lạ. Hai người đứng ngoài cửa, đều mặc những bộ váy dạ hội lộng lẫy, mang theo những món trang sức tinh xảo, nhưng ánh mắt lại không hề thân thiện.

Hoắc Cẩm Miên lên tiếng trào phúng: "Cô tìm Diệp Tri Tầm làm gì? Chẳng phải cô đã có bạn gái mới rồi sao? Còn tưởng mình có thể làm gì đây, chân đạp mấy chiếc thuyền à?"

Ngu Hi lập tức đáp lại, giọng điệu sắc bén: "Tôi muốn tìm ai là quyền tự do của tôi. Nhưng cô cũng đã đụng phải vài lần vách tường mà vẫn không chịu lùi bước sao? Cứ có tôi làm đối thủ, A Tầm sẽ không bao giờ coi trọng cô."

Lúc này, Ngu Lê mới hiểu rằng, Hoắc Cẩm Miên đã từng tìm cơ hội gần gũi Diệp Tri Tầm, mà Ngu Hi lại biết chuyện này từ lâu. Khi đó, Ngu Hi còn lo lắng, sợ rằng Hoắc Cẩm Miên sẽ thành công. Nhưng giờ đây nhìn lại, có vẻ như Hoắc Cẩm Miên đã thất bại.

Diệp Tri Tầm và Ngu Lê nghe rõ từng lời của cuộc đối thoại ngoài cửa. Ngu Lê nhìn sang Diệp Tri Tầm, trong lòng chợt thấy một chút không thoải mái. Trước kia, nàng cũng từng thấy Diệp Tri Tầm và một Omega đứng gần nhau, lúc đó chỉ cho rằng là do "tin tức tố", nhưng hiện tại nghe vậy mới hiểu, người Omega đó thật sự đang theo đuổi Diệp Tri Tầm.

Diệp Tri Tầm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ngu Lê, vội vàng lắc đầu. Cô không ngờ rằng ngoài cửa lại có hai người đứng nói những lời này.

"Có cô làm đối thủ? Đừng tự nâng cao mình quá. Nhà tôi không cần dựa vào hôn nhân để liên kết, tôi cũng không thích danh vọng hư ảo, tôi thích ai, là quyền của tôi. Cô có được như tôi không?" Hoắc Cẩm Miên không có ý định dừng cuộc đối thoại, tiếp tục đáp lại đầy kiêu ngạo.

Ngu Hi cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng nói: "A Tầm và tình cảm của tôi sâu đậm thế nào, cô căn bản không thể hiểu. Lúc A Tầm năm nhất, không biết bao nhiêu lần nấu cơm, chẳng biết thế nào là nhiều ít gạo, nhiều ít nước, nhưng vì biết tôi kén ăn, không thể ăn được đồ ngoài, chị ấy đã tự học nấu ăn, tìm hiểu rất nhiều video, làm cho tôi những món điểm tâm ngọt.

Ba năm nhưng chị ấy đã nấu cho tôi hai năm rưỡi."

"Nhớ rõ có một lần leo núi, tôi bị trẹo chân, A Tầm đã bế tôi xuống núi, mất hơn hai giờ, chị ấy không để tôi đi thêm một bước." Ngu Hi nhẹ nhàng kể lại, ngữ khí đầy hoài niệm, không hề tranh cãi với Hoắc Cẩm Miên, chỉ đơn giản là nhớ lại những kỷ niệm.

Tình cảm của Diệp Tri Tầm đối với Ngu Hi, Ngu Hi chưa bao giờ nghi ngờ. Vì thế, dù chia tay có chút tiếc nuối, cô cũng không muốn để người khác chiếm lấy Diệp Tri Tầm khi họ đã chia tay.

Trong phòng nghỉ, Diệp Tri Tầm lắng nghe, bất chợt nhớ lại những câu chuyện mà Ngu Hi vừa nói. Những việc ấy, Diệp Tri Tầm đều nhớ rõ. Nhưng Ngu Hi đã tự chính mình quăng bỏ những điều đó.

Nhìn vào ánh mắt của Diệp Trì Tầm, Ngu Lê bỗng nhận ra một điều. Hóa ra, kỹ năng nấu ăn, làm điểm tâm ngọt mà em ấy học được từ lâu, thực ra là do Ngu Hi.

Cảm giác ánh mắt của Ngu Lê như một lưỡi dao, sắc bén và chặt chẽ, khiến Diệp Tri Tầm cảm thấy mọi hành động và lời nói của mình đều bị xét đoán. Dù cô không làm gì, nhưng ánh mắt ấy như thể đang xuyên thấu vào tâm trí, làm cô không thể không cảm thấy căng thẳng. Tất cả những gì đã qua, giờ đây chỉ còn là dĩ vãng, nhưng tại sao cô vẫn phải lo lắng

Người ngoài cửa không hề dừng lại. Ngu Hi tiếp tục cười đầy mỉa mai: "Tôi và Tống Phi Ngọc chẳng còn gì nữa, chúng tôi đã chia tay rồi. Nếu tôi nói với A Tầm, muốn quay lại, chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Còn cô thì sao? A Tầm có khi cũng chẳng nhớ cô là ai nữa."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Ngu Lê và Diệp Tri Tầm đều thay đổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!