Chương 45: (Vô Đề)

Ngu Lê lên xe, sau khi mang một chiếc khẩu trang. Thần sắc nàng bình thản, liếc mắt nhìn Diệp Tri Tầm, chỉ thấy cô cúi đầu, không dám nhìn mình, bộ dáng luống cuống, hai má đỏ bừng.

Cũng phải, đối diện với tên nhóc vụng về như vậy, làm sao mà không buồn cười chứ?

Thật ra, vẻ ngoài điềm tĩnh của Ngu Lê chỉ là giả bộ. Sáng nay, khi mắt còn chưa mở hẳn, nàng đã tỉnh giấc, chỉ muốn lười biếng nằm thêm chút nữa. Ai ngờ, Diệp Tri Tầm lại lén qua, hôn trộm nàng. Không chỉ một cái, mà còn hết lần này đến lần khác, chạm môi ở khắp nơi.

Cảm giác đó thật mềm nhẹ, ngưa ngứa như bị cào vào mặt. Nếu không cố nhắm mắt giả vờ ngủ, e rằng nàng đã không nhịn được mà vươn tay gãi lại rồi.

Khi vừa mở mắt, đập vào tầm nhìn là khuôn mặt Diệp Tri Tầm hoảng hốt, trông như chú thỏ nhỏ bị dọa sợ. Nhìn bộ dáng ấy, Ngu Lê chỉ cười thầm trong lòng, lại khép mắt giả vờ ngủ tiếp. Nàng muốn xem thử, Diệp Tri Tầm liệu có dám làm thêm lần nữa hay không.

Quả nhiên, lá gan của tiểu Alpha này càng lúc càng lớn.

Ngu Lê không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn thấy thú vị. Nàng không lạnh nhạt, không trách móc, cũng không nói điều gì khiến Diệp Tri Tầm xấu hổ. Lên xe rồi, nàng chỉ chăm chú làm việc, xử lý vài chuyện với trợ lý.

Xuống xe, Ngu Lê thoáng nhìn qua Diệp Tri Tầm, thấy khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng, liền không nhịn được mà đưa tay nhéo nhẹ má cô.

"Mặt vẫn đỏ thế kia, người ta nhìn vào chắc lại nghĩ em làm chuyện gì trái với lương tâm. Hay là đeo thêm khẩu trang đi?" Ngu Lê trêu ghẹo.

"Không, không cần! Em... em đi đến chỗ quay phim trước!" Diệp Tri Tầm luống cuống trả lời, sau đó vội vã xuống xe, bước đi có chút gượng gạo.

Nhìn bóng dáng lúng túng của Diệp Tri Tầm, khóe mắt Ngu Lê thoáng cong lên, chính nàng cũng không nhận ra tâm trạng mình lúc này nhẹ nhàng đến nhường nào. Nàng đang đeo khẩu trang, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh ý cười.

Khi trợ lý đến tìm, trông thấy thần thái khác lạ của nàng liền ngẩn người.

"Sao thế?" Ngu Lê ngước mắt hỏi.

"Ngu tổng hôm nay thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, có chuyện gì vui sao?" Trợ lý đánh bạo hỏi.

"Tôi đeo khẩu trang, cô có thể nhìn ra tâm trạng của tôi sao?" Ngu Lê ngạc nhiên hỏi.

"Ngài... đôi mắt đang cười. Tôi chỉ đoán thôi ạ." Trợ lý ấp úng đáp.

Ngu Lê khựng lại, mở camera trước trên điện thoại để nhìn thử. Quả nhiên, trong hình, đôi mắt nàng cong cong, ánh lên ý cười chưa hề tan. Nhận ra điều đó, tim nàng thoáng nhảy một nhịp.

"Hôm nay nhà thiết kế Phỉ Lợi Nhĩ tới để bàn chuyện hợp tác. Kiểm tra lại lịch trình, nhớ sắp xếp đủ thời gian để họp với Phỉ Lợi Nhĩ." Ngu Lê bình thản nói, như muốn quy tâm trạng tốt của mình về chuyện công việc.

"Chúc mừng Ngu tổng!" Trợ lý nhanh nhẹn đáp, lòng thầm hiểu ra nguyên nhân. Không trách được, tâm trạng hôm nay tốt như vậy.

Trợ lý biết Ngu Lê luôn mong muốn hợp tác với Phỉ Lợi Nhĩ. Phía đối tác trước đây gặp nhiều trở ngại, mãi không chốt được. Tuy không phải không có phương án khác, nhưng với tiêu chuẩn cao mà Ngu Lê đặt ra, thiết kế của Phỉ Lợi Nhĩ vẫn là lựa chọn hoàn hảo nhất. Sự kết hợp giữa họ sẽ tạo nên hiệu quả lớn hơn mong đợi. Vì thế, việc này đã trở thành một chấp niệm.

Giờ mọi thứ suôn sẻ, tất nhiên là chuyện đáng mừng.

Khi Ngu Lê bắt đầu bận rộn với công việc, Diệp Tri Tầm cũng đã đến Ngu Thị. Cô được sắp xếp không gian làm việc cho đoàn quay chụp và tổ chức một cuộc họp nhỏ trước khi bắt tay vào công việc.

Ở nơi đông người, tập trung vào nhiệm vụ, Diệp Tri Tầm rốt cuộc cảm thấy thoải mái hơn, dần dần quên đi nỗi xấu hổ khi đối mặt với Ngu Lê lúc trước.

Ngu Thị có rất nhiều sản phẩm, chỉ riêng việc quay chụp đã phải kéo dài vài ngày. Ban đầu, Tống Hành Sơ, người phụ trách chỉ đạo, giám sát chặt chẽ từng khâu, yêu cầu chỉnh sửa nhiều lần. Nhưng sau hai ngày làm việc, Diệp Tri Tầm đã quen với nhịp độ và yêu cầu, tần suất chỉnh sửa giảm dần, khiến Tống Hành Sơ ngày càng hài lòng.

Khi đang tập trung làm việc, Diệp Tri Tầm bỗng cảm nhận ánh mắt ai đó đang nhìn mình, có phần không mấy thiện cảm. Cô không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía nguồn cảm giác ấy.

Là người quen.

Lúc trước, bên cạnh Ngu Lê luôn có một Beta – Tần Nam Trăn. 

Khi nhìn thấy Diệp Tri Tầm, Tần Nam Trăn thoáng ngạc nhiên, nhưng cảm xúc chính lại là phẫn nộ. Rõ ràng, chuyện trong quá khứ vẫn chưa nguôi ngoai trong lòng cô. 

Tần Nam Trăn cảm thấy bất bình. Sao có thể để kẻ từng lợi dụng tình thế mà dễ dàng thoát tội? Nếu không phải Ngu Lê cấm cô đụng vào Diệp Tri Tầm, cô đã sớm hành động. Lần này, nhìn thấy Diệp Tri Tầm xuất hiện ngay tại trụ sở chính của Ngu Thị, cơn giận trong lòng lại càng bùng lên mạnh mẽ. 

Diệp Tri Tầm đối diện với ánh mắt sắc như dao của Tần Nam Trăn, trong lòng không hề sợ hãi. Nhưng hình ảnh từ quá khứ bất chợt ùa về. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!