Ngu Lê cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Diệp Tri Tầm. Cảm giác ấm áp và mềm mại từ đôi môi của Ngu Lê như thấm qua làn da, chạm đến từng mạch máu nhỏ bé bên dưới. Diệp Tri Tầm khẽ run lên, đôi tay vô thức ôm lấy eo Ngu Lê, giữ chặt nàng như một cành mềm mại sắp ngã, nhưng lại được cô ôm trọn trong vòng tay.
Ngu Lê khẽ tựa đầu lên cánh tay Diệp Tri Tầm, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào cô, ánh nhìn như đang dò hỏi điều gì đó.
"Tỷ tỷ, là em hôn chị, chứ không phải chị hôn em." Giọng Diệp Tri Tầm trầm thấp vang lên, hơi thở phả gần bên tai Ngu Lê, đôi mắt dán chặt vào đôi môi mềm mại, mọng nước trước mặt. Đôi môi ấy mang theo một sắc oánh nhuận mê người, như có sức hút khiến Diệp Tri Tầm cảm thấy cổ họng mình khô khốc, khát khao chạm vào.
Lúc này, mọi thứ dường như trôi chậm lại. Ngu Lê khẽ mở đôi môi, một động tác nhỏ nhưng đủ khiến trái tim Diệp Tri Tầm như muốn ngừng đập.
"Em hôn đi." Giọng nói của Ngu Lê vang lên, nhẹ nhàng và bình thản, nhưng lại ẩn chứa sự chờ đợi đầy thúc giục. Ý thức của nàng vẫn còn mơ hồ, chỉ nghĩ rằng "Hôn môi là điều mà những đôi tình nhân thật sự sẽ làm." Bởi vậy, nàng không hề bài xích điều này.
Diệp Tri Tầm nghe thấy lời đồng ý, cơ thể không ngừng run rẩy. Cô cúi xuống, cuối cùng môi cũng chạm đến đôi môi của Ngu Lê.
Hai đôi môi mềm mại như hòa quyện vào nhau, mang theo hương vị đặc trưng của hoa hồng và cam quýt, khiến mọi giác quan bùng nổ. Hương vị ấy không chỉ ngọt ngào hơn mọi ký ức trước đây, mà còn vượt xa những giấc mơ xa xăm mà Diệp Tri Tầm từng mơ tưởng.
Hơi thở của Diệp Tri Tầm trở nên gấp gáp, nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, không thể kiểm soát được lực đạo. Ngu Lê dần cảm nhận được chút đau nhói trên môi mình, khẽ rên lên một tiếng nhẹ. Nhưng lúc này, chẳng điều gì có thể ngăn cản Diệp Tri Tầm.
Môi của cả hai vẫn quấn lấy nhau, không dứt.
đ** l*** n*ng b*ng khẽ len qua đôi môi khép chặt, cạy mở hàm răng, chiếm lĩnh toàn bộ không gian bên trong. Nụ hôn sâu đến mức như muốn đoạt đi từng hơi thở cuối cùng của Ngu Lê, cùng với chút ngọt ngào trong nước bọt. Lực m*t mạnh mẽ đến mức đôi môi của Ngu Lê bắt đầu đau nhói, hơi thở trở nên gấp gáp và khó khăn. Nhưng giữa tất cả, cảm giác nồng đậm từ tin tức tố Alpha bao quanh nàng như một đám mây mềm mại, nâng đỡ nàng giữa vực sâu mịt mù.
Nụ hôn kéo dài không rõ bao lâu. Càng tiếp diễn, nhiệt độ càng tăng, tựa như một ngọn lửa âm ỉ dần bùng cháy. Khi cảm xúc đạt đến một giới hạn nhất định, dường như một cánh cửa quen thuộc nhưng xa lạ trong tâm trí Diệp Tri Tầm được mở ra. Đằng sau cánh cửa ấy là thứ cảm giác trân quý mà nàng từng chạm đến trong hỗn loạn, nay lại hiện rõ hơn bao giờ hết.
Quần áo dạ hội từ yến tiệc trở thành rào cản ngăn trở sự đụng chạm gần gũi hơn. Đôi tay của Diệp Tri Tầm, đang giữ chặt lấy eo Ngu Lê, vô thức lần mò lên cao hơn. Nhưng trước khi có thể chạm đến mục tiêu, Ngu Lê khẽ rên một tiếng, giọng nức nở, móng tay cắm sâu vào sau cổ Diệp Tri Tầm, khiến lý trí của cô bất giác quay về.
Diệp Tri Tầm buông đôi môi mềm mại kia ra, khẽ l**m môi như để nuốt trọn dư vị ngọt ngào còn sót lại. Nhưng ánh mắt của cô, dẫu mang theo chút hối lỗi, vẫn đượm vẻ chiếm hữu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên lần nữa.
Ngu Lê th* d*c, lồng ngực phập phồng, ánh mắt ngấn nước, đôi con ngươi sáng lên dưới ánh đèn như những vì sao nhỏ li ti. Nàng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi sưng đỏ của mình, khẽ xuýt xoa:
"Diệp Tri Tầm... Đau, em là chó con sao? Đau quá..."
Giọng nói của nàng khẽ run, âm cuối mềm mại như tan biến giữa không khí.
Diệp Tri Tầm nhìn đôi môi sưng đỏ và ánh mắt trách móc đầy ấm ức của Ngu Lê, lòng tràn ngập hối hận. Ánh mắt chiếm hữu ban nãy cũng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là vẻ luống cuống:
"Xin lỗi... xin lỗi... Thật sự xin lỗi..."
Cô tự trách bản thân mình sao lại thiếu kiểm soát như vậy. Chỉ là muốn thân mật một chút, vậy mà...
Ngu Lê ban đầu còn có chút bực bội, nhưng nhìn dáng vẻ gần như sắp khóc của Diệp Tri Tầm, lòng nàng mềm nhũn. Nàng đưa tay nhéo nhẹ má Diệp Tri Tầm, giọng nói mang theo chút dỗ dành:
"Lần sau nhẹ nhàng một chút."
Nghe được câu nói của Ngu Lê, ánh mắt Diệp Tri Tầm khẽ rung động, vành mắt dần đỏ ửng. Không kìm được xúc động, cô lại ôm chặt lấy Ngu Lê, mặt áp vào cổ nàng
Ngu Lê... Làm sao có thể tốt đến như vậy?
Rõ ràng cô vừa gây chuyện, thế mà Ngu Lê vẫn nhẹ nhàng bao dung, còn nhắc đến "lần sau". Trước đây, cô luôn nghĩ Ngu Lê giống như một viên ngọc trai cứng rắn, phải kiên nhẫn mới mở được lớp vỏ bao bọc bên ngoài để thấy phần mềm mại bên trong. Nhưng giờ đây, cô nhận ra Ngu Lê còn ôn nhu hơn cả tưởng tượng, càng dịu dàng, càng bao dung.
"Tỷ tỷ..." Diệp Tri Tầm khẽ gọi, giọng mang theo chút nghẹn ngào.
Thanh âm này nghe có vẻ không khác với những lần trước, nhưng giờ lại thiếu đi sự cung kính thường thấy, thay vào đó là cảm giác mềm yếu xen lẫn xúc động.
Ngu Lê nghe tiếng gọi ấy, lòng bỗng mềm mại thêm một chút. Nàng nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Tri Tầm, dịu giọng:
"Được rồi, không sao đâu."
Diệp Tri Tầm cứ thế ôm lấy Ngu Lê không muốn buông, như thể chỉ cần buông tay sẽ đánh mất nàng.
"Tôi muốn đi tắm rửa một chút, có mồ hôi, không thích hợp để tạm thời đánh dấu đâu. Em chờ một lát nhé." Ngu Lê cảm nhận hơi thở hỗn loạn của Diệp Tri Tầm trên cổ mình, tin tức tố xung quanh vẫn nồng đậm, liền nhẹ nhàng giải thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!