Khi đến Ngu Thị, trời đã bắt đầu âm u, gió lớn khiến Diệp Tri Tầm không thể mở mắt. Cô nheo mắt, bước đi phía trước và ngay lập tức thấy được Ngu Thị, nơi có quảng cáo lớn của Ngu Lê. Ánh sáng rực rỡ đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào.
Những người trong nhóm cùng cô đi đều không kiềm được sự kinh ngạc, rõ ràng là bị vẻ đẹp của nơi này làm cho choáng ngợp. Đây không phải là lần đầu tiên họ quay chụp ở đây, nhưng mỗi lần thấy lại vẫn khiến họ phải trầm trồ.
"Chúng ta có cơ hội thành công lần này, sau này sẽ được tiếp xúc với Ngu tổng. Sau đó, quảng cáo và biển quảng cáo khổng lồ cũng sẽ là sản phẩm do chúng ta thực hiện," Trịnh Lan Vi nói với những người khác trong nhóm.
Khi nghe được những lời của Trịnh Lan Vi nói, ánh mắt của những người xung quanh đều lấp lánh sự mong đợi.
Diệp Tri Tầm thu hồi ánh mắt khỏi tấm biển quảng cáo lớn, mím môi và cầm theo camera đi theo nhóm vào Ngu Thị.
Trịnh Lan Vi và người phụ trách của Ngu Thị thảo luận về các phương án quay chụp. Sau khi kiểm tra và xác nhận tất cả yêu cầu bảo mật và công việc phối hợp, họ bắt đầu chuẩn bị cho quay chụp. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, nhóm của họ được phân công làm việc.
Diệp Tri Tầm cùng một người kỳ cựu được giao nhiệm vụ đi quay ở khu văn phòng nhân viên.
"Không cần lo lắng, đi theo lão Triệu. Khu công nhân bên đó khá đơn giản, Ngu tổng cũng sẽ không đến đó," Trịnh Lan Vi dặn dò cô.
"Vâng, cảm ơn Trịnh tỷ," Diệp Tri Tầm đáp.
Mặc dù là thực tập sinh mới, Diệp Tri Tầm không cảm thấy lo lắng. Công việc ở khu nhân viên không có yêu cầu đặc biệt, chỉ là quay một số cảnh đơn giản, không có chủ đề nổi bật. Dù sao, những cảnh quay này có thể chỉ xuất hiện vài giây trong bộ phim chính, nhưng cũng không sao, cô sẽ làm hết mình.
Diệp Tri Tầm cẩn thận mang theo thiết bị quay phim và đi cùng đồng nghiệp đến khu công nhân.
Mặc dù cô không được phân công công việc ở khu quản lý cao cấp, nơi có thể gặp Ngu Lê, nhưng cô hiểu rằng nếu mình làm tốt công việc này, có thể sẽ có cơ hội gặp Ngu Lê trong tương lai, và sẽ có cơ hội hợp tác lâu dài hơn.
Ngoài máy ảnh, Diệp Tri Tầm còn mang theo một chiếc ba lô.
Khi quay chụp bắt đầu, Diệp Tri Tầm mang theo ba lô tìm một nhân viên công tác để xin phép được vào khu vực giữ đồ. Trong khi đó, tại văn phòng chủ tịch Ngu Lê, nàng vừa mới hoàn thành công việc buổi sáng. Dù không khí trong phòng được thông gió tốt, với trang bị lọc không khí chạy hết công suất, nhưng mùi hương Alpha vẫn khiến Ngu Lê cảm thấy không thoải mái.
"Ngu tổng, hôm nay đoàn quay chụp đã sắp xếp xong. Họ chia thành hai nhóm: nhóm một sẽ quay ở lầu 17, chủ yếu là các thiết kế sư và giám đốc tiêu thụ. Nhóm còn lại chủ yếu quay tại lầu 6, khu nhân viên bình thường," trợ lý báo cáo.
"Ừ." Ngu Lê nghe xong, nhìn vào điện thoại và nhận ra vị trí của Diệp Tri Tầm đang gần với nàng. Ngu Lê tiếp tục kiểm tra tình hình qua hệ thống giám sát.
Nhìn xuống góc độ nào cũng có thể nhìn ra Alpha có dáng người cao gầy, bàn tay trắng nõn đang cầm lấy camera
"Lầu 6 là khu nhân viên, quay chụp nhân viên có thể cần một chút thời gian. Một người một ly cà phê, tôi sẽ xuống phân phát. Gần đây mọi người làm việc vất vả." Ngu lê nhìn di động nói
Nghe vậy, trợ lý hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu và bắt đầu chuẩn bị. Tuy nhiên, trong lòng trợ lí đã có suy đoán về Diệp Tri Tầm, một Alpha được Ngu Lê giao cho nhiệm vụ làm trợ lí sinh hoạt, thường xuyên giúp Ngu Lê chạy vặt, khi trợ lí nhìn đến nét mặt không biểu cảm của Ngu Lê, thì trong lòng là đã hét lên: " Đây không phải là truyện tổng tài ngoài đời thực đó chứ"
Lầu 6 không lớn, chỉ có khu công nhân và khu nghỉ ngơi, không có nhiều cơ hội quay chụp tư liệu sống. Khi Diệp Tri Tầm cùng với lão Trương, một đồng nghiệp lâu năm, bắt đầu quay chụp, họ nhanh chóng nhận ra rằng công việc của mình không có gì đặc biệt. Lão Trương đang nhàn rỗi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kinh hô, tiếp theo là một loạt tiếng vỗ tay, rồi mọi thứ lại trở nên im ắng.
Lão Trương ngẩng đầu, suýt nữa thì ngã nhào vì bất ngờ. Hóa ra là Ngu Lê – chủ tịch Ngu thị – đã đến!
Ngu Lê, mặc một bộ vest đỏ rượu kết hợp với áo trắng, nhẹ nhàng bước vào, mang theo một ly cà phê và các món điểm tâm cho nhân viên. Nàng mỉm cười nhã nhặn, phân phát đồ uống cho mọi người.
"Mọi người đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, gần đây công việc vất vả, tôi đã mua cà phê và một ít điểm tâm ngọt cho mọi người." Giọng nói dễ nghe của Ngu Lê vang lên, vừa nói vừa cười
Lão Trương đột nhiên nhận ra đây chính là một cơ hội quay chụp tư liệu sống tuyệt vời. Không phải là kế hoạch đã định trước, mà là một khoảnh khắc hoàn hảo tự nhiên. Lão Trương nhanh chóng định quay lại cảnh tượng này, chỉ để phát hiện rằng camera đang ở trong tay Diệp Tri Tầm, người đang cúi xuống quay cảnh Ngu Lê phân phát cà phê cho nhân viên.
Lúc này không phải lúc để làm phiền, nhưng... liệu thực tập sinh này có thể làm được điều gì hay không?
Dù có được tư liệu sống tuyệt vời, nhưng nếu không bắt kịp khoảnh khắc, người ta sẽ không thể có cơ hội lần thứ hai. Huống chi, họ chỉ là những người mới được tuyển.
Lão Trương đứng bên cạnh, sốt ruột vò đầu bứt tai, hối hận không thôi. Khi quay chụp, camera của Diệp Tri Tầm vẫn ổn, nhưng đôi tai cô lại đỏ bừng vì căng thẳng.
Biết rằng Ngu Lê đang ở Ngu thị, Diệp Tri Tầm lúc này mới nhận ra mọi chuyện không phải ngẫu nhiên. Đó chắc chắn là do Ngu Lê sắp xếp. Mặc dù tâm lý của cô khá ổn, nhưng khi nhìn thấy Ngu Lê, cô không khỏi lo lắng. Cảm giác của Ngu Lê thật khó nắm bắt. Mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể không cảm thấy một chút run rẩy.
Khi Ngu Lê nhìn về phía cô, Diệp Tri Tầm biết mình phải bắt lấy cơ hội này. Cô phải quay lại khoảnh khắc này, một cảnh tượng tuyệt vời mà Ngu Lê tạo ra.
Trước mặt nhân viên, Ngu Lê không hề tỏ ra áp lực, ngược lại còn thể hiện một sự thân thiện, dễ gần mà Diệp Tri Tầm chưa từng thấy. Ngu Lê có một sức hút đặc biệt khiến mọi người không thể không chú ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!