Chương 3: (Vô Đề)

Diệp Tri Tầm rời khỏi chỗ của Ngu Hi mà chẳng mang theo gì ngoài một hộp đồ ăn giữ ấm, bánh kem, bao tay và áo mưa. Mới đi ra ngoài vài bước, cô đã ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, cái lạnh đầu thu len lỏi vào từng cơn gió, thấm sâu vào da thịt.

Ngu Hi bình thản nói chia tay, rồi gọi bảo vệ, buộc Diệp Tri Tầm phải rời đi. Cô tưởng Ngu Hi muốn Diệp Tri Tầm đánh dấu mình, nhưng không ngờ lại nghe câu "chia tay" lạnh lùng ấy.

"Diệp Tri Tầm, chị đúng là cũ kỹ và nhàm chán. Bao nhiêu thời gian qua, tôi còn chưa ngửi được cái tin tức tố của chị. Chị chẳng giống một Alpha chút nào, không hiểu nổi Omega cần gì. Cảm giác ở bên chị thật nhàm chán. Tôi chịu đựng lâu rồi, không muốn kéo dài thêm nữa đâu. Chia tay đi, đừng làm phiền tôi nữa."

Giọng Ngu Hi nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng đến lạ. Từng lời như tảng băng rơi thẳng vào giữa không gian, chẳng còn gì thân thiết như trước. Cô muốn Diệp Tri Tầm phóng thích tin tức tố, muốn lâm thời đánh dấu mình sao?

Trước đây, bất kể Ngu Hi muốn gì, Diệp Tri Tầm đều sẵn sàng làm để khiến cô vui. Nhưng lần này, cô từ chối.

"A Tầm, phóng thích tin tức tố trước mặt Omega là cực kỳ thiếu tôn trọng. Nếu muốn kiểm soát tin tức tố của mình, con không thể để nó chi phối mọi thứ xung quanh."

Bà nội từng nói với Diệp Tri Tầm:  "Muốn làm một Alpha đúng nghĩa, con phải biết kiểm soát tin tức tố của mình. Nếu chưa kết hôn mà đã tuỳ tiện phóng thích trước mặt Omega, chẳng khác nào thiếu tôn trọng và kém cỏi."

Những lời ấy giống như một nguyên tắc sống mà Diệp Tri Tầm luôn ghi nhớ. Hồi còn trẻ, trong một kỳ nghỉ hè, cô từng tham gia khoá huấn luyện đặc biệt. Huấn luyện viên nói rất rõ: 

"Muốn làm trinh sát giỏi, điều đầu tiên cần học là kiểm soát tin tức tố. Ở bất kỳ đâu, bất kỳ khi nào, cũng không được để lại dấu vết."

Diệp Tri Tầm đã vượt qua kỳ huấn luyện với thành tích xuất sắc. Khả năng kiểm soát của cô thậm chí còn được huấn luyện viên thừa nhận là hơn cả ông. Cô quen với việc "phong toả" tuyến thể của mình đến mức, từ khi phân hoá, ngay cả trong thời kỳ nhạy cảm nhất, cô cũng không cảm nhận được gì. Tin tức tố của cô không có mùi, không làm ảnh hưởng đến ai. 

Nhưng giờ đây, điều đó lại là lý do khiến Ngu Hi muốn chia tay. 

Giọng nói của Ngu Hi vang lên trong đầu cô như một điệp khúc lạnh lùng: 

"Diệp Tri Tầm, ở bên chị thật sự quá nhạt nhẽo. Làm bạn gái chị lâu như vậy, tôi chưa từng ngửi được mùi tin tức tố của chị. Chị căn bản không giống một Alpha. Không hiểu Omega cần gì. Thật sự chán ngán, và tôi không muốn tiếp tục nữa. Chia tay đi."

Diệp Tri Tầm đứng dưới cơn mưa đầu thu lạnh lẽo, cả người ướt sũng, nhớ lại từng lời ấy. Sự xa cách trong ánh mắt và giọng nói của Ngu Hi khiến cô không thể nào chấp nhận. Đây không phải là Ngu Hi mà cô từng quen, từng yêu. Cô gái ấy đã đi đâu? 

Một ý nghĩ thoáng qua: 

"Chẳng lẽ Ngu Hi đang dùng chuyện chia tay để ép mình thỏa hiệp? Em ấy muốn mình đánh dấu, muốn mình phá vỡ nguyên tắc? Nếu mình không làm, em ấy sẽ kết thúc tất cả sao?"

Ký ức cũ ùa về, gợi lại áp lực từ gia đình Ngu Hi: 

"Diệp Tri Tầm, tao cho mày 100 triệu. Rời khỏi em gái tao ngay lập tức!"

"Nếu mày không chia tay với Tiểu Hi, tao có cả tá cách khiến mày không tốt nghiệp nổi. Tự mà biết điều đi."

Cơn mưa như quất vào mặt. Lạnh, buốt, thấm sâu vào xương. Nhưng điều khiến Diệp Tri Tầm thấy đau hơn cả, chính là cảm giác bị đẩy ra xa. Có điều gì đó rất bất thường. Cô không tin lý do chỉ là vì "không có mùi tin tức tố". 

Ngu Hi không thể trở mặt như thế. Chắc chắn còn điều gì đó, thứ gì đó lớn hơn, đang bị giấu kín.

Diệp Tri Tầm nhớ lại những lời của Ngu Khải – anh trai Ngu Hi – từng nói vào mặt mình. Lúc đầu, anh ta còn làm bộ lịch sự, đưa tiền ép cô chia tay. Nhưng khi thấy cô không lung lay, anh ta đổi thái độ ngay lập tức, trừng mắt, lạnh lùng đe dọa: 

"Diệp Tri Tầm, cho mày 100 triệu mà không biết điều? Được thôi, nếu mày không rời xa em gái tao, tao có đủ cách để khiến mày không tốt nghiệp nổi. Nghĩ cho kỹ vào!"

Chưa kể, mẹ của Ngu Hi cũng không thèm che giấu sự khinh ghét đối với cô. Từ đầu đến cuối, cả gia đình họ Ngu đều ghét cay ghét đắng mối quan hệ này. Nhưng ngược lại, Ngu Hi từng tự tin nói với cô: 

"Nếu không ai đồng ý, thì chúng ta cứ tự quyết định đi. Làm rồi, họ không đồng ý cũng chẳng được nữa!"

Mưa đầu thu lạnh thấu xương, mỗi giọt rơi xuống như xát muối vào tâm trí đang rối bời của Diệp Tri Tầm. Cô bước nhanh qua cổng khu Duy Cảng Uyển, quần áo ướt sũng, lạnh ngắt dính sát vào người. Nhưng cơn lạnh từ bên ngoài vẫn chẳng thấm vào đâu so với sự rối loạn trong lòng. 

---

Giữa trưa, trời vẫn mưa như trút nước. 

Cố Hiệp Hiệp vừa bị giáo viên gọi đi làm việc đột xuất, tâm trạng đã tệ, lại phải lội mưa về nhà. Dù đã mặc áo mưa và bung ô, giày vẫn ướt nhẹp, ống quần thì dính bết vào chân. Cô vừa rét vừa bực, cảm giác khó chịu bao trùm từ trong ra ngoài. 

Về đến nhà, nhìn đống số liệu thực nghiệm chờ xử lý, Cố Hiệp Hiệp thở dài thườn thượt. Bạn cùng phòng thì đang đi ăn sinh nhật với bạn gái, để lại mình cô trong căn phòng vắng vẻ. Thôi thì đặt cơm hộp cho nhanh. Nhưng nhìn hộp cơm đầy dầu mỡ và mặn chát, cô chẳng buồn nuốt nổi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!