Chương 27: (Vô Đề)

Diệp Tri Tầm vừa chuẩn bị gọi Ngu Lê ra ăn cơm thì điện thoại đột nhiên rung lên. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình: 

"Tài khoản của quý khách vừa nhận được một khoản tiền... từ tài khoản đuôi XXXX Nội dung: Tiền tiêu vặt." 

Diệp Tri Tầm chớp chớp mắt, còn cẩn thận nhìn lại lần nữa. Là tiền tiêu vặt!

Hơn nữa, lần này nhiều hơn cả lần trước một con số! Đôi mắt Diệp Tri Tầm trợn tròn, không dám tin. 

*Tại sao Ngu Lê lại đột nhiên chuyển tiền tiêu vặt cho mình?* 

——-

"Tỷ tỷ, ăn cơm thôi." Diệp Tri Tầm đứng trước cửa thư phòng, gõ nhẹ vài tiếng rồi gọi. 

Ngu Lê bước ra khỏi thư phòng, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tri Tầm có chút không tự nhiên. 

Hôm qua sau khi xác nhận Diệp Tri Tầm đánh nhau là vì mình, trong lòng Ngu Lê vẫn cảm thấy áy náy. Có lẽ nàng đã trách nhầm người này rồi. Từ hôm qua tới nay, tiểu Alpha này đã bị nàng doạ cho hoảng hốt. Mà nàng thì vẫn như cũ, lúc thì cố tình khơi chuyện, lúc lại cự tuyệt không cho đánh dấu. 

Nghĩ một lúc trong thư phòng, Ngu Lê thật sự không biết phải bù đắp cho Diệp Tri Tầm như thế nào, đành chuyển cho cô một khoản tiền tiêu vặt. 

"Tỷ tỷ, tiền tiêu vặt là chị gửi à?" Diệp Tri Tầm đi theo phía sau, cẩn thận hỏi. 

"Ừ." Ngu Lê gật đầu, đi thẳng vào phòng ăn. 

"Tỷ tỷ, em tự làm việc kiếm tiền, cũng không thiếu tiền tiêu vặt. Chị không cần gửi thêm cho em đâu." Diệp Tri Tầm vội vàng nói. 

Ngu Lê ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Tri Tầm. Trong đôi mắt thanh triệt của Alpha kia, nàng nhìn thấy rõ ràng sự chân thành. Diệp Tri Tầm không phải đang giả bộ từ chối như mấy người khác, cũng không phải kiểu lạt mềm buộc chặt. 

Ngu Lê hơi nhíu mày. *Bình thường khi mình cho tiền thưởng hoặc tăng lương, mấy cấp dưới đều vui đến không thể khép miệng. Vậy mà Diệp Tri Tầm lại không có chút biểu cảm gì, dường như chẳng hề cao hứng.*

"Cho em thì cứ nhận lấy. Không cần nói nhiều nữa. Ăn cơm đi." Ngu Lê lạnh nhạt nói. 

Diệp Tri Tầm cứng đờ người. *Quả nhiên là đại ma vương!*

Bữa trưa hôm đó, Diệp Tri Tầm chuẩn bị ba món mặn và một món canh. Đồ ăn tuy đơn giản nhưng rất ngon miệng. 

Sau khi ăn xong, Diệp Tri Tầm dọn dẹp bát đũa, còn Ngu Lê trở về thư phòng. Nhưng chỉ một lát sau, nàng lại bước ra, đi thẳng đến chỗ Diệp Tri Tầm. 

Diệp Tri Tầm đang lau bàn ăn thì ngẩng đầu lên, nhìn Ngu Lê tiến lại gần với vẻ tò mò xen lẫn ngạc nhiên. 

"Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?" 

Ngu Lê không nói gì, chỉ vươn tay sờ lên vành tai của Diệp Tri Tầm. Động tác chậm rãi mà tinh tế, như đang tìm kiếm thứ gì đó. 

Từ vành tai cho đến mép tai, nơi nào ngón tay của Ngu Lê lướt qua, làn da Diệp Tri Tầm liền đỏ ửng lên. Cả vành tai trong nháy mắt trở nên đỏ bừng. 

"Tỷ tỷ... tỷ tỷ, chị làm gì vậy?" Diệp Tri Tầm lắp bắp, vừa quẫn bách vừa hoang mang. Nhưng Ngu Lê không dừng lại, ngón tay lại trượt xuống cổ và xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng tìm kiếm. 

Cuối cùng, khi đã sờ xong, Ngu Lê giơ hai tay ra trước mặt Diệp Tri Tầm. Trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng là mấy viên trân châu óng ánh. 

Chúng không hoàn toàn giống nhau về màu sắc. Có viên trắng thuần khiết, có viên ánh bạc, còn có viên hồng nhạt trông rất mềm mại. 

Diệp Tri Tầm nhìn chằm chằm vào mấy viên trân châu trong lòng bàn tay của Ngu Lê, ngạc nhiên đến mức quên cả thở. 

"Tỷ tỷ, đây là...?" 

Ngu Lê thản nhiên nói: "Mấy viên trân châu này vừa rớt từ trên tai và cổ em xuống." 

Diệp Tri Tầm ngây người. *Trân châu? Từ trên người mình? Từ bao giờ?*

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!