Ngu Lê đã có một ngày thật mệt mỏi.
Hôm nay, công ty có một đơn đặt hàng lớn, nhưng lại bị hủy. Các chi phí tài liệu, thiết kế, và thủ công bị đội lên hàng ngàn vạn. Đã vậy, một tay lão luyện trong công ty còn bị thương, khiến một số đơn hàng bị trì trệ. Ngu Lê vất vả lắm mới tìm được một người khác có kinh nghiệm, nhưng người kia lại viện cớ bị bệnh để thoái thác.
Ở bộ phận truyền thông do nàng phụ trách cũng xảy ra vấn đề. Người phụ trách chính của đội ngũ quay chụp mà nàng đã định sẵn trước đó lại đi làm cho đối thủ, người mới hoàn toàn không làm ra được phong cách mà cô mong muốn
Mọi việc đều rối ren, đâu đâu cũng cản trở. Không cần suy đoán, Ngu Lê cũng hiểu đây lại là chiêu trò ép nàng phải rút lui.
Sau một ngày xử lý đống hỗn độn, nàng còn bị mẹ gọi về nhà chính.
"Cha con mấy hôm nay không đến, cứ ở chỗ người phụ nữ kia. Ông nội lại trách mẹ không biết dạy con. Hiện giờ bên ngoài đầy rẫy tin đồn nhảm nhí, không có lợi gì cho con cả. Sinh ý của nhà ta phần lớn đều dựa vào các mối quan hệ trong vòng giao tế. Nếu danh tiếng không tốt, ai còn muốn hợp tác với chúng ta? A Lê, sao con không trở về nhà chăm lo cho gia đình, sống cuộc sống thoải mái không tốt hơn sao?"
Mẹ nàng, một Omega nhu nhược, nắm lấy tay nàng đầy vẻ u sầu. Bàn tay bà mảnh khảnh và yếu ớt, nhưng lại khiến Ngu Lê có cảm giác như đang kéo nàng về một vũng bùn đen sâu thẳm.
Nàng không cần một cuộc sống như vậy.
Cơ thể vốn đã không khỏe, bệnh không khỏi hẳn, lúc nào cũng trong trạng thái sốt nhẹ. Dù rất mệt mỏi nhưng trong đầu nàng lại căng như một sợi dây đàn, không cách nào nghỉ ngơi.
Tâm trạng trượt dốc theo những áp lực ngày càng đè nặng, cơ thể như bị bàn tay vô hình phủ đầy bùn đen kéo xuống.
Xử lý xong mọi chuyện, Ngu Lê muốn trở về Duy Cảng Uyển để nghỉ ngơi một lát. Trên đường, nàng mở điện thoại xem định vị của Diệp Tri Tầm, bảo tài xế đến đón người kia rồi cùng về nhà. Chỉ là, trên đường, nàng cũng muốn nghe một chút tin tức tố của Diệp Tri Tầm.
Khi xe đến gần nơi Diệp Tri Tầm đang ở, từ xa, nàng đã nhìn thấy Alpha trẻ tuổi kia giữa đám đông.
Diệp Tri Tầm cao gầy, mái tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, khoác trên mình bộ đồ thể thao đầy sức sống và năng động.
Đơn giản, nhưng thuần khiết.
Những bức ảnh trước đây mà Tần Nam Trăn gửi tới không khiến nàng cảm nhận rõ rệt như lúc này.
Lần này, khi tận mắt nhìn thấy Diệp Tri Tầm trong đám người, Ngu Lê còn để ý thấy vài Omega trẻ tuổi đang lén nhìn người kia. Có người chủ động tiến lên bắt chuyện, ánh mắt đầy nhiệt tình hoặc ngượng ngùng.
Hình ảnh Omega rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn về phía Diệp Tri Tầm, một lần nữa khiến Ngu Lê cảm thấy khó chịu.
Hợp đồng chỉ... là một tờ giấy trắng thôi sao?
Nàng gọi Diệp Tri Tầm lên xe.
Từ một Alpha trong đám đông tự nhiên và thoải mái, Diệp Tri Tầm khi đứng trước mặt nàng lại trở nên căng thẳng và lúng túng. Nhìn thấy dáng vẻ ấy, tâm trạng tồi tệ của Ngu Lê bỗng chốc được an ủi. Nàng bỗng nảy sinh ý định muốn "khi dễ" Alpha này một chút.
Ngu Lê yêu cầu Diệp Tri Tầm tạm thời đánh dấu mình, nhưng không hề phóng thích tin tức tố để "câu dẫn" người kia.
Khi nàng ngồi xuống đùi của Diệp Tri Tầm, đây là điều mà ngay chính bản thân nàng cũng không lường trước được.
Thế nhưng, cảm nhận được cơ thể Diệp Tri Tầm căng cứng, Ngu Lê bỗng thấy thư thái hơn đôi chút.
Ngồi trên đùi Alpha, nàng nhìn xuống người kia từ một góc độ cao hơn, ánh mắt lạnh nhạt và sắc bén.
Cảm giác như vậy, dù kỳ lạ, nhưng cũng phần nào khiến nàng thấy thỏa mãn.
Diệp Tri Tầm ngồi bất động, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, thân thể cứng đờ như tượng đá, đặc biệt là khi cảm nhận được sự tiếp xúc trên đôi chân.
Cứu mạng...
Vì sao một người luôn mang dáng vẻ cấm dục, lạnh lùng như Ngu Lê lại có thể vừa mạnh bạo vừa quyến rũ đến mức này, còn toát ra một loại khí thế áp đảo khiến người khác không thể chống đỡ?
"Như vậy có thuận tiện không?" Ngu Lê hỏi, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy áp lực.
Diệp Tri Tầm cảm thấy da đầu tê dại, không dám nhìn thẳng vào nàng. Cô chỉ có thể cứng nhắc gật đầu một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!