Chương 21: (Vô Đề)

"Hợp... hợp... hợp đồng kết hôn!!"

Diệp Tri Tầm sững sờ, không dám tin vào tai mình, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Ngu Lê.

Ngu Lê nhìn phản ứng của Diệp Tri Tầm, cười nhạt. Hóa ra, người này thậm chí không biết mình vừa ký vào thứ gì, cứ thế mà ký bừa.

Thật đúng là ngốc nghếch.

"Muốn đổi ý sao? Đã muộn rồi. Hy vọng em có tinh thần tuân thủ hợp đồng. Nhìn cho kỹ, tốt nhất nên nhớ rõ từng điều khoản, nếu không tự chịu hậu quả." Giọng nói của Ngu Lê nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự uy h**p rõ ràng.

Nỗi sợ hãi là khởi đầu của sự phục tùng, mà điều này lại là kinh nghiệm làm việc mà Ngu Lê đã đúc kết.

Ở bên Diệp Tri Tầm, nàng chưa bao giờ là một người tốt từ đầu.

Hợp đồng kết hôn là một quyết định chớp nhoáng của Ngu Lê. Nàng không chắc mình có hành động bốc đồng hay không, nhưng trước mắt, chỉ có kết hôn mới giúp Diệp Tri Tầm đồng ý đánh dấu.

Mà bản thân Ngu Lê, ngoài việc cần một dấu hiệu, nàng cũng cần một bạn đời — như vậy mọi thứ sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Ban đầu, Diệp Tri Tầm vẫn cố ý né tránh nàng. Thực ra, Ngu Lê cũng không muốn ép buộc cô ấy, nhưng việc phải thường xuyên dùng thuốc ức chế mạnh thật sự khiến nàng mệt mỏi. Đúng lúc đó, nàng tình cờ bắt gặp Diệp Tri Tầm đang "hẹn hò" cùng một Omega khác.

Khoảnh khắc đó, Ngu Lê nhận ra rằng Diệp Tri Tầm giống như một món hàng hóa vô cùng giá trị. Chỉ cần lơ là một chút, cô sẽ bị người khác cướp mất.

Vậy thì, tại sao không nắm lấy?

Dù Diệp Tri Tầm không muốn, nàng cũng không ngần ngại dùng cách "cưỡng ép mà cưới".

Việc đặt ra thời hạn một năm có lý do riêng, trong đó quan trọng nhất là Tần Sương Tuyết từng nói rằng loại thuốc ức chế mới phù hợp với tình trạng của Ngu Lê cần khoảng một năm nữa để đưa vào sử dụng. Một năm có lẽ là đủ.

Suy cho cùng, cưỡng ép sẽ không mang lại kết quả tốt. Hiện tại, Diệp Tri Tầm sợ nàng, nhưng về sau nếu cảm giác khuất nhục biến thành oán hận, giữ cô ấy bên cạnh có lẽ sẽ là một nguy hiểm. Cho cả hai một khoảng thời gian, đến lúc đó, nếu có thay đổi, sẽ tính tiếp. 

"Đánh dấu tạm thời, bây giờ có thể làm được không?" Ngu Lê hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Tri Tầm, giọng điệu điềm tĩnh nhưng mang theo sức ép vô hình. 

"Em... em..." Diệp Tri Tầm lắp bắp, không thốt được thành lời. 

"Vậy trước tiên tìm tài liệu để học. Còn bản thỏa thuận, xem kỹ đi. Từ ngày mai, chính thức bắt đầu. Tôi đi nghỉ trước."

Ngu Lê định thử ngay lúc này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác và lo lắng của Diệp Tri Tầm, lại nhớ đến cảm giác đau đớn khi đánh dấu tạm thời, nên quyết định cho cô một chút thời gian để tìm hiểu và tiêu hóa nội dung thỏa thuận. 

Nói xong, Ngu Lê đứng dậy rời khỏi phòng, để lại Diệp Tri Tầm một mình đối mặt với hiện thực. 

---

"Ngu Lê muốn cùng mình đăng ký kết hôn ư?"

Diệp Tri Tầm ngồi ngẩn ngơ, cảm thấy như vừa nhận một bản án không tưởng. 

Cô cúi xuống nhìn kỹ bản thỏa thuận trong tay. Nội dung bên trong được trình bày chỉn chu, giống hệt một hợp đồng lao động được chỉnh sửa sơ qua. Từng dòng chữ đều rõ ràng, từ ngày bắt đầu, ngày kết thúc, trách nhiệm, nghĩa vụ, điều khoản bảo mật, đến cả hình phạt vi phạm. 

Thậm chí, trong hợp đồng còn có mục "tiền lương" dành cho Diệp Tri Tầm – mỗi tháng hai mươi vạn (200,000 NDT) sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản. Nếu làm tốt, cô sẽ được thưởng, làm không tốt thì sẽ bị trừ lương. 

So với những gì Diệp Tri Tầm từng tưởng tượng về sự trừng phạt từ Ngu Lê, nội dung này giống như từ địa ngục được đẩy thẳng lên thiên đường. 

Ngu Lê đã nói, trong vòng một năm thực hiện bản thỏa thuận này, đến khi hết hạn, mọi thứ sẽ được thanh toán rõ ràng. 

Diệp Tri Tầm lật lại bản thỏa thuận, nhìn bìa ngoài, nơi có bốn chữ to rõ ràng: "Thỏa Thuận Kết Hôn."

---

Lúc này, nỗi sợ hãi trước "đại ma vương" Ngu Lê vẫn còn bao trùm tâm trí Diệp Tri Tầm. Trong lòng, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị trừng phạt nặng nề, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng "trừng phạt" lại là việc đăng ký kết hôn. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!