Chương 127: Phiên Ngoại

"Cô trông có vẻ không khỏe, có cần đi khám bác sĩ không?" Trên đường đi, Diệp Tri Tầm thấp giọng hỏi Ngu Lê, giọng nói đầy lo lắng.

"Không cần, tôi biết tình trạng của mình. Nghỉ ngơi một chút là ổn." Ngu Lê đáp, giọng điệu trầm ổn.

Nàng quay sang nhìn Diệp Tri Tầm, Alpha trẻ tuổi bên cạnh trông hơi căng thẳng. Ánh mắt của cô ấy luôn nhìn thẳng, dáng vẻ cực kỳ quy củ.

Ngay cả khi đỡ nàng, khoảng cách gần như thế mà từ người cô ấy vẫn không phát ra chút tin tức tố nào. Không giống như những Alpha khác, mỗi khi thấy Omega là lập tức tỏa ra tin tức tố mạnh mẽ, tựa như chim công khoe mẽ.

Diệp Tri Tầm trông có chút ngây ngô, nhát gan, nhưng lại đủ can đảm mời nàng làm bạn nhảy.

Ngu Lê vừa suy nghĩ vừa đi đến trước cửa phòng của mình. Nàng lấy thẻ phòng mở cửa.

Diệp Tri Tầm lùi lại một bước, đứng bên ngoài cửa.

"Ngu tiểu thư, cô nghỉ ngơi thật tốt nhé. Tôi xin phép đi trước."

Cô biết Ngu Lê đang không thoải mái, nên không tiện nhắc lại chuyện bạn nhảy nữa.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, mùi hương hoa hồng nhè nhẹ mà cô cảm nhận được khi đỡ Ngu Lê càng lúc càng rõ hơn. Kèm theo đó là một chút hương cam quýt tươi mát, thoang thoảng đến mức khiến người ta bất giác muốn tới gần.

Lúc đầu, Diệp Tri Tầm nghĩ đó chỉ là mùi từ những bông hồng Juliet – loài hoa đặc trưng được khách sạn trồng khắp nơi. Nhưng mùi hương này quá đặc biệt, nhẹ nhàng len lỏi vào từng giác quan, khiến tâm trí cô chợt xao động.

"Không lẽ... đây là tin tức tố của cô ấy?"

Diệp Tri Tầm không phải người dễ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Omega, nhưng lần này, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang có phản ứng kỳ lạ.

Chợt Ngu Lê hơi nghiêng người, tựa tay vào tường. Khuôn mặt nàng có vẻ mệt mỏi hơn lúc nãy.

"Ngu tiểu thư, cô sao thế? Có ổn không?" Diệp Tri Tầm sốt sắng hỏi.

"Không thoải mái lắm..." Ngu Lê khẽ đáp, giọng nói yếu ớt.

"Để tôi đỡ cô vào trong nghỉ ngơi nhé?" Diệp Tri Tầm ngập ngừng hỏi.

"Cảm ơn." Ngu Lê gật đầu nhẹ, không từ chối.

Diệp Tri Tầm cẩn thận dìu Ngu Lê vào phòng. Cô giúp Ngu Lê thay dép lê, rồi đỡ nàng ngồi xuống ghế sofa.

Ngu Lê dựa vào lưng ghế, dáng vẻ có chút lười biếng. Bộ váy khẽ ôm lấy cơ thể, để lộ những đường cong mềm mại, khiến nàng trông vừa kiêu sa vừa quyến rũ.

Thực ra, Ngu Lê không còn cảm thấy quá khó chịu nữa. Nhưng nhìn thấy Diệp Tri Tầm căng thẳng, ngoan ngoãn chăm sóc, nàng chợt nảy sinh chút ý muốn trêu đùa.

Diệp Tri Tầm rót một cốc nước, cẩn thận đưa cho nàng.

"Ngu tiểu thư, cô uống nước đi. Tình trạng của cô thật sự ổn chứ? Có cần thuốc không?"

"Trong túi xách màu vàng nhạt trên tủ TV có điện thoại và thuốc. Cô giúp tôi lấy được không?" Ngu Lê nói, giọng bình thản.

Diệp Tri Tầm lập tức đứng dậy, đi lấy túi xách cho nàng.

Trong không gian khép kín của căn phòng, mùi hương đặc trưng của Ngu Lê càng trở nên rõ rệt. Nó như hòa quyện vào không khí, nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến Diệp Tri Tầm khó chịu một cách... kỳ lạ.

Cảm giác từ tuyến đánh dấu bắt đầu nhói lên, một loại ngứa ngáy mơ hồ lan tỏa. Diệp Tri Tầm cắn chặt răng, cố giữ bình tĩnh, tự nhủ bản thân không được để lộ bất kỳ điều gì.

Cô đưa túi xách cho Ngu Lê, giọng nói hơi run:

"Ngu tiểu thư, nếu không còn việc gì, tôi xin phép đi trước."

Ngu Lê nhận túi xách, nhìn thấy đôi tay của Diệp Tri Tầm hơi run rẩy, các mạch máu xanh mờ lộ rõ trên mu bàn tay. Ánh mắt nàng thoáng qua một tia thích thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!