**Tiếng mưa rơi tí tách trong đêm, đều đều và êm dịu, là thứ âm thanh ru ngủ tốt nhất, lấn át mọi tiếng ồn.**
Lúc 6 giờ sáng, Cố Hiệp Hiệp miễn cưỡng rời khỏi chăn ấm, mắt còn lờ mờ chưa mở hẳn. Trên đường đi về phía nhà vệ sinh, cô thấy thấp thoáng một bóng trắng lướt qua trong tầm mắt. Trong khoảnh khắc, tim cô đập mạnh, bất giác mở tròn mắt nhìn kỹ hơn.
Bóng trắng ấy đi thẳng vào bếp. Ngay sau đó, âm thanh khuấy trộn vang lên, kèm theo đó là hương thơm nhàn nhạt của bơ, xen lẫn mùi ngọt ngào của vani.
Cố Hiệp Hiệp thở phào, hóa ra chỉ là bạn cùng phòng của mình – Diệp Tri Tầm.
Không kịp vào nhà vệ sinh nữa, cô nuốt nước bọt rồi rón rén đi tới cửa bếp.
Bên trong, Diệp Tri Tầm đang đội một chiếc mũ beret đen, mặc bộ áo ngủ bằng vải trắng, bên ngoài buộc thêm tạp dề màu vàng nhạt. Cô ấy tập trung làm việc, dáng đứng thẳng tắp. Đôi tay mảnh mai của cô đang nhẹ nhàng khuấy bột, từng động tác đều tinh tế và thành thục. Làn da trắng như ngọc, dưới ánh sáng dịu dàng trong bếp, lại càng thêm mịn màng và mềm mại. Hàng mi dài và cong của cô hắt một bóng nhỏ dưới đôi mắt.
Toàn cảnh tạo nên một hình ảnh vừa thanh bình, vừa tao nhã, nhưng cũng không thiếu phần dịu dàng, khiến người ta mê mẩn.
Là bạn cùng phòng đã sống với nhau lâu, nhưng lần nào Cố Hiệp Hiệp nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô cũng đều trỗi dậy một cảm giác tiếc nuối. "Nếu Diệp Tri Tầm là một Omega, mình nhất định sẽ liều mạng cưới cô ấy về nhà!"
Cố Hiệp Hiệp nhìn thêm vài giây, rồi không nhịn được hỏi, giọng ngập tràn tò mò và... thèm thuồng:
"A Tầm, sao dậy sớm vậy làm đồ ngọt thế này?"
Diệp Tri Tầm ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy, dù không rực rỡ, nhưng lại ấm áp đến lạ, như gió xuân thổi qua lòng người, khiến ai đối diện cũng cảm thấy bình yên.
Cố Hiệp Hiệp cũng vô thức cười đáp lại.
"Hôm nay là sinh nhật Tiểu Hi. Mình muốn chuẩn bị sớm một chút, làm bánh kem và vài món em ấy thích". Diệp Tri Tầm nói, giọng nhẹ nhàng, ngữ điệu chậm rãi, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
Nghe vậy, Cố Hiệp Hiệp mới nhớ ra: bạn gái của Diệp Tri Tầm, Ngu Hi, hôm nay tròn tuổi mới.
Ngu Hi là hoa khôi Omega của Đại học Cảng Thành, lại còn là một tiểu thư nhà giàu chính hiệu. Không biết có bao nhiêu người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy lại chọn Diệp Tri Tầm – một Alpha xuất thân bình thường.
Nhiều người bảo Diệp Tri Tầm không xứng với Ngu Hi, nhưng ai biết chuyện đều hiểu, Diệp Tri Tầm yêu và quan tâm Ngu Hi nhiều đến mức nào.
Ngu Hi muốn gì, thích gì, Diệp Tri Tầm cũng đều cố gắng đáp ứng.
Là bạn cùng phòng, Cố Hiệp Hiệp luôn cảm thấy trong mối quan hệ này, Diệp Tri Tầm đã cho đi quá nhiều, còn Ngu Hi thì chỉ biết tận hưởng. Nhưng chuyện của hai người họ, cô không muốn xen vào làm gì.
"Suýt thì quên mất". Cố Hiệp Hiệp đùa, l**m môi, ánh mắt sáng rỡ. "Này, còn dư nguyên liệu thì nhớ chừa chút cho mình nhé..."
Diệp Tri Tầm khẽ cười, tay vẫn không ngừng khuấy:
"Mình làm dư một chút rồi. Nhưng là theo khẩu vị của Tiểu Hi, hơi ngọt đấy. Nếu cậu không ngại thì cứ lấy hết".
"Không ngại, tất nhiên là không ngại rồi! Có gì cần mình giúp không?" Cố Hiệp Hiệp nói, vừa nghe Diệp Tri Tầm nói xong, cô biết ngay phần bánh dư ấy chắc chắn là làm riêng cho mình. Nghĩ vậy, cô bỗng thấy hơi ngại, liền muốn tìm cách giúp đỡ.
"Không cần đâu, vẫn còn sớm. Cậu cứ về ngủ tiếp đi, xong mình sẽ gọi." Diệp Tri Tầm trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi đống nguyên liệu.
Diệp Tri Tầm vốn tỉ mỉ, cô đã nghiên cứu kỹ đến từng chi tiết, thậm chí cân đo nguyên liệu chính xác từng miligram để phù hợp khẩu vị bạn gái Ngu Hi. Độ ngọt, độ mềm, độ xốp – tất cả đều hoàn hảo đúng ý cô ấy thích.
Nhìn Diệp Tri Tầm bận rộn, Cố Hiệp Hiệp chẳng biết làm gì cho đỡ thừa thãi, cô gãi gãi đầu rồi bỗng cảm thán:
"Ngu Hi đúng là hạnh phúc. Mà mình cũng thấy may mắn khi quen được hai người như các cậu, hì hì. Đợi bữa nào mình mời hai người đi ăn nha!". Nói xong, cô cười hì hì rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi đều. Xen lẫn trong âm thanh ấy là tiếng lò nướng kêu "tít tít" báo hiệu.
Diệp Tri Tầm liếc nhìn ánh vàng hắt ra từ lò nướng, sau đó bước tới bếp kiểm tra nồi cháo đang sôi. Khi tất cả mọi thứ đã vào guồng, cô lấy ra từ túi một chiếc hộp nhỏ.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn thiết kế tinh xảo. Diệp Tri Tầm mím môi, trong mắt thoáng hiện vẻ hồi hộp xen lẫn hạnh phúc. Đây là chiếc nhẫn cô đã dành phần lớn số tiền tiết kiệm để đặt làm, với mục đích đặc biệt: cầu hôn Ngu Hi.
Hôm nay là kỷ niệm 3 năm yêu nhau của họ. Diệp Tri Tầm hiện đang là sinh viên năm cuối, vừa mới tìm được một công việc toàn thời gian. Thật ra, thời điểm này không phải lúc lý tưởng để kết hôn, nhưng Ngu Hi đã nhiều lần ngỏ ý muốn cô đánh dấu mình, nói rằng việc dùng thuốc ức chế quá khó chịu và không muốn tiếp tục nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!