Chương 7: (Vô Đề)

Dụ Ninh: "Than thở, trước mặt lão gia tử, và những chuyện về Phó Cảnh Thời. Tôi không phải là đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ sao?" 

Hệ thống: ... 

Nó nhìn kết quả phán định thành công của dữ liệu mà không nói nên lời. 

—Cái này cũng được sao?! 

Lời bộc bạch chân tình này của Dụ Ninh có thể nói là bất ngờ, khiến người ta không kịp trở tay. 

Ngay cả Phó lão gia tử cũng không khỏi trầm mặc, càng không nói đến Phó Cảnh Thời, người đột nhiên bị "người vợ plastic" công khai tình cảm. 

Phó lão gia tử dù sao cũng đã dày dặn kinh nghiệm thương trường nhiều năm, không hiền hòa vô hại như vẻ bề ngoài. 

Thoạt nghe, lời Dụ Ninh nói dường như đang quanh co ám chỉ Phó gia không hài lòng việc cô ấy ở trong giới giải trí mà thờ ơ, ngay cả những tin đồn vớ vẩn này cũng không giúp cô ấy dập tắt. 

Nhưng thần thái của cô ấy không hề mang bất kỳ cảm xúc làm bộ nào, bình tĩnh đến mức chỉ đơn giản là đang trần thuật một sự thật. 

Phó lão gia tử tâm tư trăm chuyển, trên mặt không biểu lộ, lời nói vẫn hòa nhã: "Chuyện không phải nói như vậy, nếu con thật sự thích, tiếp tục đóng phim cũng không sao. Nếu đã là vợ chồng, Cảnh Thời cũng nên gánh vác phần trách nhiệm." 

Phó Cảnh Thời nghe ra ý sâu xa của lời này, động tác uống trà khựng lại, khẽ nhướng mi. 

Dụ Ninh nói: "Đã rời khỏi rồi thì không quay về, đơn giản tìm việc khác mà làm." 

Cô ấy vẻ mặt bình thản, không chút nghĩ ngợi mà từ chối. Trong tình cảnh này lại như thể hạ quyết tâm không thể cứu vãn, chứng minh lời nói không giả, chứ không phải vì muốn quanh co đòi lợi lộc từ Phó gia. 

Một người có hay không có âm mưu toan tính khác, Phó lão gia tử tự cho là vẫn nhìn ra được. 

Phó lão gia tử rất có hứng thú hỏi: "Ồ? Là chuyện gì?" 

"Đầu tư, làm bên A." 

Dụ Ninh không tính giấu diếm điểm này, "Hôm nay vừa mới đầu tư một bộ phim truyền hình." 

Phó lão gia tử lộ ra ánh mắt tán thưởng: "Cái này cũng coi như là kéo dài sở thích, tránh cho phải chạy ngược chạy xuôi vất vả chịu tội." 

Những gia tộc hào môn có nội lực thâm hậu đều không mấy coi trọng giới giải trí, lớn tuổi hơn một chút còn khinh thường gọi là "con hát". 

Giống như vậy, rải chút tiền đầu tư thì cũng không tệ. 

Cũng không mong kiếm tiền gì, chỉ là để mua vui mà thôi. 

Phó lão gia tử rất vừa lòng với cách "nói chuyện" của Dụ Ninh, lại thấy cô ấy trả lời lưu loát, không hề rụt rè, càng cảm thấy khó có được. 

Hai người nói chuyện có tới có lui, thế mà thật sự có vài phần tâm đầu ý hợp. 

Phó Cảnh Thời toàn bộ quá trình ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng bị gọi đến mới mở miệng nói hai câu. 

Phó lão gia tử biết hắn ta vốn là cái tính cách ít nói, lạnh lùng như vậy, cũng không cố tình miễn cưỡng hắn ta. 

Tiếng gõ cửa vang lên hai tiếng. 

Quản gia đứng ở cạnh cửa, cung kính nói: "Lão tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong." 

Phó lão gia tử lên tiếng: "Đi thôi, xuống ăn cơm. Hôm nay thím Xuân làm không ít món các con thích ăn, các con phải ăn hết rồi mới được đi đó." 

Phó Cảnh Thời và Dụ Ninh mỗi người một bên ôm lấy ông ta tiến vào thang máy. 

Hệ thống: [Cô đối với Phó lão gia tử thái độ cũng không tệ lắm.] 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!