"..."
Tình huống này thật sự có hơi ngượng ngùng.
Mặc dù theo phản ứng của Phó Cảnh Thời sau khi trọng sinh thì hắn cũng không mấy bận tâm đến chuyện bị cắm sừng, nhưng trải nghiệm bị bắt quả tang tại trận này vẫn quá mạnh mẽ.
— Nếu chuyện này có thể coi là bị bắt quả tang.
Lòng ngay dạ thẳng chẳng sợ ma quỷ gõ cửa.
Dụ Ninh cực kỳ bình tĩnh lặp lại: "Giang Diệu Khiên."
Trần Y Đồng hoàn toàn ở trong trạng thái "Gào thét" phiên bản không tiếng động, ánh mắt nhìn Dụ Ninh đâu chỉ là kính nể và kinh ngạc, mà còn có cả bi ai:
Dám nói thẳng trước mặt Phó thiếu là tặng đồ cho tổng giám đốc Giang.
Phu nhân, ngài... thật sự quá dũng cảm rồi?
Phó Cảnh Thời không nói một lời, chăm chú nhìn Dụ Ninh, cánh tay khẽ nhấc, lỏng cổ tay áo. Các đốt ngón tay lướt qua vải vóc sẫm màu và chiếc cúc tay áo màu xanh biển đính trên đó, hắn dùng giọng điệu bình tĩnh và chắc chắn hơn để hỏi lại:
"Em nghĩ đây là ai tặng cho em?"
Trần Y Đồng: ...
Hai vợ chồng này đang thi xem ai giữ được bình tĩnh hơn sao?
Ánh mắt Dụ Ninh nhanh chóng lướt qua Trần Y Đồng đang hoảng sợ, rồi quay lại khuôn mặt không chút gợn sóng của Phó Cảnh Thời, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ — viên kim cương hồng này chẳng lẽ là Phó Cảnh Thời tặng?
Tại sao?
Quà đáp lễ chiếc cà vạt?
Dụ Ninh chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt, cẩn thận lựa chọn không tùy tiện tiếp lời.
Phó Cảnh Thời lại hỏi: "Giang Diệu Khiên nói sẽ tặng em viên kim cương hồng này?"
"..."
Rõ ràng hắn đã nghe thấy rồi, còn cố tình hỏi lại một lần là tặng cho ai!
Giọng điệu của Phó Cảnh Thời từ đầu đến cuối đều rất bình thản, ngay cả câu hỏi đầu tiên gần như là chất vấn cũng không hề có dấu hiệu nổi giận, nhưng lại vô cớ mang lại cảm giác áp lực.
Không khí xung quanh không hiểu sao trở nên nghiêm túc và nặng nề, vô hình cảnh cáo phải cẩn thận hành sự.
"Không có, hiểu lầm thôi."
Dụ Ninh dứt khoát phủ nhận, thuận tiện ngầm đưa ra tín hiệu thân thiện: "Nếu là anh tặng, tôi có thể an tâm nhận."
Cô khẽ nhấc mũi chân, như muốn đi về phía bàn trà để nhận lấy kim cương, nhưng lại đổi ý, đi đến trước mặt Phó Cảnh Thời, đưa con sói nhồi bông xấu xí trong lòng ra phía trước, mặt không đỏ tim không đập nói:
"Quà đáp lễ."
Phó Cảnh Thời rũ mắt, nhìn rõ toàn cảnh của cái vật xám xịt này..... Sói à?
Hôm qua cô ấy có phải đã ôm một con thỏ nhồi bông về không?
Phó Cảnh Thời với tâm trạng vi diệu mà nắm lấy tai con thú nhồi bông này, trong mắt lộ ra một chút ghét bỏ khó phát hiện.
Thật sự rất xấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!