Dụ Ninh nghe vậy, mỉm cười hàm súc:
"Vậy cuộc sống của các vị vẫn còn rất nghèo nàn."
Người phụ nữ: "?"
Một người phụ nữ khác vuốt vuốt tóc, giả bộ: "Nhìn lời Phó phu nhân nói kìa, phụ nữ một khi đã lấy chồng, đương nhiên là phải an phận thủ thường một chút. Không thể cả ngày bên ngoài làm mấy chuyện không ra thể thống gì, đến lúc đó mất mặt thì chẳng phải cả nhà... Ai, cũng là Phó thiếu gia bận rộn việc quý nhân, để Phó phu nhân cô đơn rồi."
Lời này nói ra quá trực tiếp và sắc bén.
Rõ ràng là đã bị chạm nọc, lười cả việc làm bộ làm tịch.
Dụ Ninh nhất thời không đề phòng mà bật cười.
"???"
"Cô cười cái gì?!"
Dụ Ninh giơ tay, ra hiệu cô ta tiếp tục: "Rất thú vị, cô nói tiếp đi."
Người phụ nữ: "............"
Người phụ nữ này bị làm sao vậy chứ!
Nghe những lời như vậy mà không hề ngượng ngùng hay chột dạ, thế mà còn có thì giờ châm chọc cô ta!
Ngực người phụ nữ phập phồng, tích tụ sức mạnh để mắng xối xả: "Cô cái đồ ---"
"Hoàng phu nhân."
Phía sau truyền đến một giọng nam không nặng không nhẹ.
Quý Giác bước vào, không biết đã nghe được bao lâu, giọng điệu ôn hòa: "Quy tắc của chính bà thì bà tự đặt ra, nhưng Hoàng tiên sinh dường như không nghĩ vậy. Tuần trước Hoàng tiên sinh dẫn tình nhân chơi đùa tình thú ở hộp đêm, bị người ta tưởng là hoạt động nào đó, nên bị cảnh sát đưa vào đồn. Mấy ngày nay không thấy mặt, cũng không biết Hoàng tiên sinh là không có mặt mũi ra ngoài, hay là đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại?"
Sắc mặt người phụ nữ vừa rồi còn rạng rỡ đắc ý, nhanh chóng trở nên cứng đờ tái nhợt.
"Chẳng lẽ chuyện này bà còn không biết sao?"
Quý Giác nhẹ nhàng "ai nha" một tiếng, "Xin lỗi, tôi cứ tưởng các bà là người một nhà."
Người phụ nữ tinh thần suy sụp, không dám ngẩng đầu lên.
Sợ thấy ánh mắt châm chọc đánh giá của những người xung quanh.
Quý Giác khẽ dừng lại, nhìn về phía người phụ nữ còn lại.
Người sau bị nhìn đến sởn gai ốc, nói không lựa lời mà giành trước nói:
"Quý thiếu đi thong thả nhé, chúng tôi đi dạo trước!"
Trong nháy mắt, liền kéo chị em hối hả chạy xa.
Dụ Ninh cảm khái: Xem ra trà xanh dùng đúng chỗ, cũng có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Hệ thống: [...]
Chỉ tiếc là nam chính không nghe được tiếng lòng của cô, nếu không sớm muộn gì cũng bị cô làm cho tức chết.
Khi Quý Giác nhìn về phía Dụ Ninh, biểu cảm trên mặt đã nhanh chóng chuyển sang vẻ hơi nhíu mày, ôn hòa trang trọng: "Ninh Ninh, anh muốn nói chuyện tử tế với em, lần này em đừng trốn tránh anh nữa, được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!