Trời dần tối.
Phó Cảnh Thời ngồi trong xe, chiếc xe vững vàng tiến về phía cổng biệt thự.
Một người đứng bên đường đột nhiên nhảy lên chặn xe lại.
Tài xế phanh gấp: "..." Ôi trời đất ơi.
Quý Giác đã đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ. Dù biết mình không thể liên lạc với Dụ Ninh và cũng không thể vào Cảnh Uyển, nhưng anh ta vẫn cứ ở lại, có một sự cố chấp khó tả, như thể đang đối đầu với sự bất bình trong lòng.
"Phó tổng." Quý Giác đứng ngoài cửa kính xe.
Phó Cảnh Thời trông có vẻ tâm trạng rất tốt, hạ cửa kính xe xuống: "Quý tứ thiếu."
Sắc mặt Quý Giác đột nhiên thay đổi. Dạo gần đây mọi người đều gọi anh ta là "Quý tổng", giờ Phó Cảnh Thời cố ý dùng cách xưng hô này, không khác gì đang ám chỉ việc hắn ta bị ban quản trị của Quý Thị truất quyền hôm nay.
Hắn ta đã tính toán đủ mọi đường, tự cho là nắm trong tay tất cả, không ngờ Phó Cảnh Thời đã sớm giăng bẫy, chỉ chờ hắn nhảy vào. Khi mọi chuyện kết thúc, anh ta mới kinh ngạc nhận ra mình đã trở thành con mồi trong tay người khác từ lâu.
Quý Giác giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, không muốn tỏ ra yếu thế trước Phó Cảnh Thời, cố gắng không lên tiếng.
Nhưng Phó Cảnh Thời lại không có ý định diễu võ giương oai, thậm chí không có vẻ mỉa mai. Thấy hắn không nói gì, Phó Cảnh Thời nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
"Khoan đã!" Quý Giác hét lớn, "Anh không có gì muốn nói sao?"
Đã âm thầm bày mưu tính kế nhiều như vậy, nhẫn nhịn bấy lâu để nhìn hắn cướp nhiều dự án, giờ vất vả lắm mới đánh bại được hắn, vậy mà Phó Cảnh Thời lại có thể nhịn được không nói một lời?
Phó Cảnh Thời nghe vậy, chỉ nói: "Tôi và Quý tứ thiếu không quen biết."
"Anh giả vờ gì?" Quý Giác cười lạnh một tiếng, "Chuyện đến nước này, anh đắc ý lắm đúng không?"
Thần sắc Phó Cảnh Thời không thay đổi: "Thương trường sóng gió thường tình. Quý thiếu gia không cần quá coi trọng bản thân."
"Anh—"
Cửa kính xe từ từ kéo lên. Máu trong mắt Quý Giác tràn ra, đột nhiên hét lớn: "Cô ấy yêu tôi! Dù anh có làm nhiều hơn nữa, cũng không bao giờ thay đổi được sự thật là cô ấy đã từng yêu tôi! Vì tôi mà cô ấy sẵn sàng làm mọi thứ!"
Nếu Phó Cảnh Thời có thể sớm phát hiện hành động của hắn, điều đó chứng tỏ Phó Cảnh Thời chắc chắn cũng có trải nghiệm tương tự. Phó Cảnh Thời nhất định biết Dụ Ninh đã từng vì h ta mà lấy cắp bí mật, vì hắnmà trả giá tất cả.
Người anh ta yêu nhất trong lòng mãi mãi có bóng hình của một người khác, thì dù có nhiều thủ đoạn trong thương trường đến mấy cũng thế thôi?
Ở điểm này, Phó Cảnh Thời mãi mãi không thể thắng đượchắn!
Nói xong, Quý Giác cảm thấy một sự kh*** c*m trả thù.
Phó Cảnh Thời liếc nhìn hắn, ánh mắt gần như là thương hại.
Quý Giác nghi ngờ mình đã nhìn nhầm. Nhưng khi hắn muốn nhìn kỹ, cửa kính xe đã đóng lại, chỉ còn lại khuôn mặt kiên định của Phó Cảnh Thời.
"Người đã có thể phản bội anh, khó đảm bảo sẽ không vì người khác mà phản bội anh lần nữa!" Quý Giác gào lên với chiếc xe đang đi xa.
Hắn muốn trong lòng Phó Cảnh Thời mãi mãi có một cái gai. Mãi mãi lo sợ, đa nghi, lo lắng người gối đầu bên cạnh sẽ phản bội mình!
"Phó tổng, có cần phái người đi xử lý không?" Tài xế hỏi.
"Không cần." Phó Cảnh Thời quả thực có tâm trạng rất tốt, sự xuất hiện của Quý Giác không hề làm anh bận tâm, "Chỉ là chút tàn hơi cuối cùng thôi."
Mặc kệ Quý Giác ở đây la hét ầm ĩ, có ai sẽ tin chứ? Chỉ sẽ cảm thấy Quý Giác bị kích động mà thần trí không tỉnh táo.
"Để cho hắn ta một chút ảo tưởng, mới không đến mức liều mạng." Phó Cảnh Thời nói, ánh mắt lướt qua khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, giọng điệu thong thả, "Hắn ta sẽ sống dựa vào chút ảo tưởng đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!