Chương 12: (Vô Đề)

Cô liền... cứ thế mà đi rồi ư?! 

Người nhà họ Dụ không kịp chuẩn bị, chờ lấy lại tinh thần thì đã sớm không còn nhìn thấy bóng dáng Dụ Ninh. 

"Con bé này có ý gì vậy?!" 

Ông Dụ cầm chén trực tiếp quăng xuống, "Ở Phó gia sống như cá gặp nước, nên dám về nhà làm mình làm mẩy à?" 

Dụ Dư Phỉ tận dụng mọi cơ hội mà gạt lệ cáo trạng: "Chị ấy hôm nay còn ở quán cà phê nói con là con riêng... Ô ô, ba ơi, chị ấy rốt cuộc bị làm sao vậy? Chúng con rõ ràng là người một nhà, chị ấy lại đối xử với con như vậy ô ô..." 

Phạm Uyển Xu đau lòng ôm lấy con gái: "Ai, Phỉ Phỉ đừng khóc, chị con đại khái là tâm trạng không tốt thôi. Con cũng đừng trách chị ấy nhé." 

Ông Dụ giận tím mặt: "Nó tâm trạng không tốt thì được quyền làm mình làm mẩy với người nhà sao? Đúng là ngày thường đối xử với nó quá tốt, làm nó hư hỏng rồi!" 

Ông Dụ càng nghĩ càng tức giận, chuẩn bị gọi điện thoại gọi Dụ Ninh về. 

Kể cả cô dám từ chối, thì qua điện thoại cũng phải mắng cho một trận nên thân! 

"Số máy quý khách vừa gọi đang bận..." 

Ông Dụ nhíu mày: "Con bé chết tiệt đó đang nói chuyện với ai vậy?" 

Ông Dụ đợi một lát, rồi gọi lại. 

"Số máy quý khách vừa gọi đang..." 

Liên tiếp gọi năm cuộc, đều như vậy. 

Ông Dụ tỏ vẻ khó hiểu: "Đã hơn nửa tiếng rồi, chẳng lẽ là đang gọi cho Phó tổng?" 

Dụ Dư Phỉ rụt rè nói: "Hình như... chị ấy đã chặn số của ba rồi ạ." 

"!!" 

Ông Dụ theo bản năng phủ nhận: "Không thể nào!" 

Ông ta mở WeChat ra, chuẩn bị gửi vài câu mắng mỏ, vất vả gõ một đoạn dài, nhấn gửi đi — 

[Bạn không phải là bạn bè của anh/cô ấy, vui lòng gửi yêu cầu xác nhận bạn bè trước.] 

Ông Dụ: "???" 

ÔngDụ trợn ngược mắt, huyết áp tăng vọt rồi ngã vật ra. 

Tài xế không ngờ Dụ Ninh lại ra nhanh như vậy, liếc vài lần sắc mặt Dụ Ninh, cân nhắc hỏi: "Phu nhân, tiếp theo đi đâu ạ?" 

Dụ Ninh: "Quay về quán cà phê vừa nãy." 

Tay tài xế run lên. 

May mắn xe linh hoạt, thân xe vẫn vững vàng. 

Tim hắn vẫn đang run rẩy: Vừa rồi hắn vừa vặn nhìn thấy thanh niên ở quán cà phê đó tiến lại gần phu nhân, mặc dù phu nhân rất nhanh đã quay người đi, nhưng... Đây không phải là đi tìm người ta đó chứ? 

Là tài xế kiêm gián điệp theo dõi do chính trạch phái tới, tài xế áp lực như núi, không ngờ mình lại nhanh chóng trực diện với ân oán hào môn như vậy. 

Dụ Ninh không rảnh chú ý đến sự thay đổi biểu cảm của tài xế, cô đang trêu chọc hệ thống: Khó mà, ngươi không kêu trời khóc đất chất vấn tôi. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!