Tiêu đề: Vầng trăng năm nào phải ăn nhiều mới lớn khôn được...
"Đằng trước đang cãi nhau gì vậy? Chuyện gì thế?!"
Dẫn theo thầy hiệu trưởng và vị khách quý tham quan khắp trường, chỉ còn việc dùng bữa trưa tại nhà ăn giáo viên là buổi tiếp đón sẽ hoàn hảo.
Bước cuối cùng lại xảy ra sự cố, Lưu Xương Kiến sao có thể không sốt ruột.
Ông ta vọt lên một bước, thấy người đang đè bạn học dưới đất đánh, cơn giận bỗng bùng lên trong lòng, "Đồ khốn nạn nhà mày!"
Cơn đau buốt quen thuộc từ tóc truyền đến, Tiểu Thẩm Hữu mặt không biểu cảm ngẩng đầu lên, buông tha tên nhát gan đã sợ đến tè ra quần dưới thân, và lao vào ẩu đả với người đàn ông trung niên đang nổi nóng trước mặt.
"Gan mày to rồi nhỉ? Dám gây rối ngay cửa nhà ăn!"
"Á — dám cắn tao, quả nhiên là thằng điên, ngày mai tao sẽ liên hệ trại giáo dưỡng tống mày vào đó!"
Màng nhĩ ong ong, tóc bị giật mạnh đến đứt cả gốc, gáy đập vào góc bàn đau nhói, móng tay không biết va vào đâu mà bị bật ra.
Nhưng đồng thời cũng đã đá ngã không ít người, để lại trên người họ những vết giày in hằn, ngón tay cào bừa bãi tạo ra những vết máu sâu, rồi hung hăng cắn vào tay ai đó, bị tát mạnh cũng không buông.
"Chuyện gì thế? Dừng lại, dừng lại! Ai giải thích rõ ràng cho tôi!"
"Lúc chào cờ… thằng ăn trộm… ai mà biết, có khi là lấy tiền trợ cấp nghèo đi chơi game, trốn học đi quán net rồi… cái loại nhóc con trốn học, giao du với người ngoài xã hội này, hoàn toàn không cần thương hại…"
Cậu bé tiếp tục vùng vẫy giữa mớ hỗn độn và những tiếng la hét, dốc hết sức lực để bày tỏ sự tức giận.
Khi bị đè xuống đất, cậu bất chấp tất cả để thoát thân, không biết đã làm ai bị thương và ai làm mình bị thương, cánh tay suýt bị vặn gãy cũng không quan tâm, hoàn toàn là một con thú bị dồn vào đường cùng mất kiểm soát.
"Bảo vệ đâu? Có gì có thể trói nó lại không, dây thừng hay ống nước gì cũng được, nhanh lên đừng lề mề nữa!"
"Ấy chà, Hoắc tổng, ngài đừng xem nữa, mất hứng lắm, nào, từ đây lên chính là nhà ăn giáo viên…"
Tiểu Thẩm Hữu toàn thân run rẩy, nhưng không biết là vì giận dữ, hay vì mùi máu tanh sục sôi trong miệng mà cực kỳ hưng phấn.
Trước mắt lại có một bàn tay đưa tới, cậu không chút suy nghĩ cắn phập xuống—
Ngay giây tiếp theo, cậu lại hơi mở to mắt.
Cảm giác trong miệng mềm mại khô ráo, giống tay mẹ mà cũng không hẳn, khung xương rộng và mạnh mẽ hơn, đột nhiên bị răng nhọn đâm xuyên, nhưng lại không giãy giụa cũng không tát cậu.
Một bàn tay lớn v**t v* đầu cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ những chỗ không bị thương.
"Hoắc, Hoắc tổng?!"
"Ngài không sao chứ, chảy máu rồi! Mau gọi người đến…"
Tiểu Thẩm Hữu mơ hồ nghe thấy một tràng tiếng kêu kinh hãi, có người muốn kéo cậu ra bằng mọi cách.
Cậu phản ứng mãnh liệt mà run rẩy khắp người, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa từ cổ họng, theo bản năng cắn sâu hơn, máu chảy dọc theo răng nanh, cả miệng tràn ngập mùi tanh ấm nóng.
"Tôi không sao, đừng chạm vào thằng bé nữa."
Giữa lúc hỗn loạn, một giọng nói trầm ổn mà dễ nghe đột nhiên vang lên.
Tiểu Thẩm Hữu vẫn không chịu buông miệng.
Nhưng trong cơn mê man, cậu nghe thấy giọng nói ấy bình thản nhưng không cho phép nghi ngờ, chặn tất cả những lời khuyên can của mọi người.
"Các vị cũng không cần đi cùng nữa, cứ đi ăn cơm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!