Chương 44: (Vô Đề)

Tiêu đề: "Tôi Về Rồi!" "Mừng Em Về Nhà."……

Thẩm Hữu thật sự rất muốn sờ đại miêu.

"Hoắc tổng? Thẩm tiên sinh?"

Nhưng Trương Nam Lý đột ngột quay lại gõ cửa, dập tắt một màn h**n ** điên cuồng ngay từ trong trứng nước.

"Đồ ngài đã gọi được mang tới rồi."

Nếu hiện thực là một cuốn truyện tình cảm người lớn, thì thư ký nghe lén ngoài cửa chắc chắn là một phần của trò chơi, nhưng đáng tiếc, cả hai đều còn mặt mũi.

"Mau mau mau mau…!"

Thẩm Hữu lập tức từ chế độ Thẩm Tổng chuyển về chế độ nam sinh viên, đỏ mặt chỉnh lại bộ vest lộn xộn cho người ta, rồi bắt đầu hít thở sâu khẩn cấp để bình ổn trạng thái.

Nhanh xuống đi màaaaa!

Hoắc Cẩn Niên từ tốn rời khỏi bàn làm việc, gần như ngay lập tức khôi phục trạng thái lạnh lùng cấm dục ban đầu, thậm chí còn đủ thư thái dùng ngón tay lạnh buốt giúp người ta bịt tai.

Anh rũ mắt, nhìn vành tai đỏ bừng kia, thầm nghĩ da vẫn còn quá mỏng.

Ngại cũng đỏ, vui cũng đỏ.

Chỉ cần trêu một chút là đỏ ngay… hoàn toàn không che giấu được cảm xúc.

Thoáng chốc, lại thấy đứa nhỏ này nhìn mình bằng ánh mắt của một kẻ bại hoại phong nhã, đầy vẻ tố cáo nói: "Hoắc tiên sinh, sao anh ngụy trang thành thạo thế?"

"Tôi lớn hơn em mười tuổi không phải chỉ là ăn cơm nhiều hơn mười năm thôi đâu."

Hoắc Cẩn Niên búng vào trán Thẩm Hữu một cái, ra hiệu cậu đi phòng nghỉ tắm rửa.

Lúc này, ngoài cửa văn phòng.

Phút đầu tiên, Trương Nam Lý nghĩ là Hoắc tổng chưa nghe thấy, lại giơ tay gõ thêm ba cái, nhưng bên trong rõ ràng có động tĩnh nhỏ, lại không có tiếng "vào đi" quen thuộc.

Đến phút thứ hai, anh ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó, toàn thân không thoải mái, rồi bắt đầu tự trách mình tại sao lại chọn đúng thời điểm này để gõ cửa.

Khoảnh khắc chờ đợi trôi qua đầy dày vò, đến phút thứ ba thì anh ta bắt đầu oán hận cả thế giới này —

Bây giờ không phải là giờ cao điểm tan tầm sao, tại sao người giao hàng không thể giao muộn nửa tiếng nữa, cứ phải tận tâm tận lực thế à?!

Cửa hàng này cũng thật là, không phải là tiệm điểm tâm tư gia rất nổi tiếng sao?

Tại sao không thể làm dáng chậm chạp một chút? Cứ sợ đắc tội Hoắc tổng, người mới trở thành VVVVIP hôm nay sao?!

Trong lúc anh ta lưỡng lự không biết nên tiếp tục chờ, hay là đi trước, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng "vào đi" từ bên trong, tựa như tiếng trời, ngay lập tức xoa dịu mọi sự căm ghét.

May quá!

Ba phút thì tốt rồi, ba phút thì chẳng làm được gì cả!

Có lẽ là vừa rồi ở chỗ khác không nghe thấy, là anh ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Trương Nam Lý phấn chấn tinh thần, xách đồ trên tay đẩy cửa bước vào.

"Hoắc tổng, đây là tài liệu ngài cần, và đồ đã đặt cũng tới rồi."

Thẩm Hữu bị đuổi vào phòng nghỉ.

Nơi đây có thêm chút hơi thở của Hoắc tiên sinh so với bên ngoài, tuy rất gọn gàng, nhưng chăn trên giường vẫn có vài nếp nhăn, có thể thấy có người đã nằm ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!