Chương 43: (Vô Đề)

truyenfull, tamlinh247, wikidich, wattpad. vn, foxtruyen, truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.

Tiêu đề: Gọi Tôi Là Thẩm Tổng! Tổng Tài Bá Đạo Thư Ký Xinh Đẹp

Mãi cho đến khi cửa thang máy từ từ khép lại.

Thẩm Hữu mới hoàn hồn, ánh mắt từ cánh cửa thang máy, đến gương mặt nghiêng lạnh lùng tuấn tú của Hoắc tiên sinh, rồi đến cổ tay đang bị nắm chặt.

Tư thế này, y hệt như hồi nhỏ mẹ dắt tay cậu qua đường.

Hoắc Cẩn Niên nhấn số tầng, ngay sau đó cảm thấy bàn tay trong lòng bàn tay mình khẽ xoay qua xoay lại, hình như muốn thoát ra.

Anh khựng lại một chút, nhưng vẫn không biểu cảm gì mà thả lỏng lực đạo.

Thế nhưng giây tiếp theo, tay anh bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy.

Những ngón tay thon dài đan xen vào nhau, nhưng không hề dùng sức siết chặt, những vết chai mỏng cọ xát tạo nên cảm giác tê dại nhẹ, đầu ngón tay hơi lạnh vì thời tiết, chỉ có lòng bàn tay ấm áp dán vào nhau.

Trong thang máy một khoảng tĩnh lặng, không ai nói lời nào, bầu không khí bỗng dưng trở nên khó chịu lạ thường.

Mãi sau mới ý thức được mình vừa làm gì, mặt Thẩm Hữu nóng bừng, nhìn trời nhìn đất nhìn hoa nhìn cửa thang máy, tuyệt nhiên không dám nhìn người bên cạnh.

Cánh cửa thang máy này sáng thật…

Đến nỗi soi rõ cả biểu cảm trên mặt cậu, tai hình như cũng đỏ rồi…

Bó hoa này cũng đẹp thật, còn tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu –

Dịu dàng, lạnh nhạt, hình như còn rất quen thuộc…?

Không đúng.

Thẩm Hữu nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Đây là mùi hương trên người Hoắc tiên sinh.

Trong thang máy rất rộng rãi, theo lý mà nói không nên ngửi thấy hơi thở của người khác, nhưng hai người họ lại đứng quá gần nhau.

Khoảnh khắc bị nắm tay, đầu ngón tay Hoắc Cẩn Niên khẽ run lên.

Anh khẽ nín thở, trong vài giây đó gần như không thể suy nghĩ, mà cánh tay bên bàn tay đang bị nắm đã rơi vào trạng thái tê liệt kỳ lạ.

Mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn, anh mới nhận ra trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch, từng nhịp gõ vào xương sườn và màng nhĩ, rung động không ngừng.

…Anh thậm chí còn nghi ngờ tiếng tim đập dữ dội này sẽ bị người gần trong gang tấc nghe thấy.

Rồi sẽ như đốm lửa rơi trên bãi cỏ hoang, phụt một cái đốt cháy ý cười đắc ý trong mắt đứa trẻ này, khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Thang máy từng tầng từng tầng đi lên, những con số nhảy đều đặn.

Không biết đã qua bao lâu.

Hoắc Cẩn Niên cảm thấy một ngón tay không an phận gãi gãi lòng bàn tay anh, giống như chú chó nghịch ngợm vẫy đuôi quất người vậy.

Đầu ngón tay anh vô thức co lại, rồi lại cố gắng thả lỏng lực đạo.

Thẩm Hữu ngẩng đầu, đặt chiếc khăn quàng cổ cashmere dưới cằm, thở ra một làn khói mờ nhạt, "Hoắc tiên sinh, ở đây lạnh thế này, anh chỉ mặc vest có bị cảm không?"

"Hay là lén mặc quần giữ nhiệt rồi?"

Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Thẩm Hữu bỗng nhiên cười khúc khích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!